Bà Cốt Khương Tô

Chương 372

Chương 372Chương 372
Khương Tô ngồi trên đò đứng dậy, đi về phía mui đò, nói tiếp: "Ngươi là Thành Ngọc sao?"
Người lái đò cúi đầu chèo đò, cái đấu lạp gần như che khuất cả khuôn mặt của hắn ta.
Khương Tô vươn tay, muốn giở cái đấu lạp của hắn ta lên.
Nhưng người lái đò lại lùi về sau một bước, hắn ta hơi nghiêng đầu, dáng vẻ cung kính, giọng điệu trầm thấp: "... Ta chỉ là một người lái đò. Tên trước kia là gì, ta đã quên từ lâu."
Khương Tô hơi giật mình.
"Bạch Vô Thường tới." Người lái đò khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía bờ bên kia.
Cũng vì động tác ngẩng đầu này đã để lộ nửa khuôn mặt tuấn tú tao nhã của hắn ta.
Khương Tô xoay người.
Quả nhiên nhìn thấy Bạch Thương Lâu đứng bên bờ.
Áo bào màu trắng trên người hắn ta tung bay theo gió, tựa như là trích tiên, đứng trên bờ nhìn cô.
Địch Cận Duật cũng đứng dậy.
Con đò đến gần bờ.
Khương Tô nhảy xuống khỏi đò, nhìn Bạch Thương Lâu: "Bây giờ đã đến nhân gian, Bạch Thương Lâu à, e rằng ngươi không đánh lại ta đâu."
Bạch Thương Lâu khẽ thở dài: "Ta nên biết ngươi là người xảo trá, không nên tin ngươi."
Khương Tô nói: "Ngươi đã làm người tốt thì làm đến cùng đi, để ta đưa anh ấy về. Lúc trước ngươi vì Hắc Vô Thường mà giết sạch dân chúng cả một tòa thành, còn ta chỉ lấy một linh hồn từ hàng tỉ linh hồn dưới Địa phủ mà thôi, không được xem là quá đáng nhỉ."
Bạch Thương Lâu nói: "Khương Tô, ta biết ngươi khác với người phàm. Nhưng mà cho dù ngươi có dùng thuật pháp để giúp hắn ư sống lại thì cũng chỉ được vài năm mà thôi, vì vài năm sống thêm này mà ảnh hưởng đến công đức hiện tại của hắn, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến khiếp sau của hắn, có đáng không?"
Địch Cận Duật luôn giữ im lặng bất ngờ hỏi: "Cho dù sống lại thì ta ©fñna ch† eếna thêm đưước vài năm nữa?" Bạch Thương Lâu thấy Địch Cận Duật có vẻ đã do dự, lập tức nói: "Đúng vậy. Cơ thể ngươi đã chết rồi, cho dù Khương Tô có cách giúp ngươi sống lại thì cũng chỉ sống thêm được vài năm nữa cơ thể của ngươi sẽ hoàn toàn chết đi."
Địch Cận Duật nhìn về phía Khương Tô.
Khương Tô mím chặt môi, hiển nhiên lời Bạch Thương Lâu chính là sự thật.
Địch Cận Duật nắm chặt tay cô, khẽ mỉm cười với cô, nói: "Vậy cũng đủ rồi."
Bạch Thương Lâu chau mày.
Địch Cận Duật hờ hững nói: "Ta chết quá đột ngột, không kịp từ biệt với người thân bạn bè, có thêm thời gian vài năm để ta từ biệt với người thân là đã đủ rồi."
Bạch Thương Lâu hỏi: "Ngươi không sợ kiếp sau vận mệnh của ngươi sẽ nhiều chông gai sao?"
Địch Cận Duật cúi đầu nhìn Khương Tô, chậm rãi nói: "Ta chỉ nhìn trước mắt, không trông mong sau này."
Khương Tô nhìn Bạch Thương Lâu với vẻ đắc ý: "Ngươi nghe thấy rồi đó."
Bạch Thương Lâu thở dài một tiếng: "Thế gian này nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó tránh, cho dù là ta cũng không thể may mắn thoát khỏi."
Hắn ta dứt lời, quay người lên đò, nói: "Thành Ngọc, chúng ta trở về thôi."
Người lái đò khẽ gật đầu, hắn ta ngẩng đầu lên, đây là lần đầu tiên hắn ta để lộ khuôn mặt mình trước mặt Khương Tô, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Khương Tô, tựa như muốn nói gì đó nhưng rồi cuối cùng chẳng nói gì cả, hắn ta cúi đầu, lại giấu khuôn mặt dưới đấu lạp lần nữa, vung tay đẩy đò, khua mái chèo chèo về bờ bên kia.
Trước khi sắp đi vào sương mù, người lái đò lại ngẩng đầu lên, nhìn sang bờ bên kia.
Khương Tô còn đứng ở nơi đó, cô đau đáu nhìn hắn ta.
Cuối cùng đôi mắt lạnh lẽo dưới đấu lạp của hắn ta cũng lóe lên một tia quyến luyến.
Hắn ta đứng ở mui đò, nhìn thằng vào khuôn mặt cô, như muốn khắc sâu hình bóng cuối cùng của cô vào mắt, cho đến khi chiếc đò từ từ khuất Sau sương mù, cuối cùng không còn thấy bờ nữa. nàng sao?" Thành Ngọc khẽ mỉm cười, nụ cười này ấm áp giống như gió xuân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận