Bà Cốt Khương Tô

Chương 337

Chương 337Chương 337
Cho dù muốn tích trữ ký ức, vật thì chuyện trường sinh mới có thể làm được.
Ngoại trừ khi Nguy Tần đầu thai lần đầu tiên không cần biết dùng cách gì, không có uống canh Mạnh Bà.
Ngụy Tần không trả lời thằng Khương Tô về vấn đề này: "Có biết tôi đã tìm cô bao lâu rồi không? Luân hồi một kiếp lại một kiếp, có thể tìm được ký ức của tôi nhưng chỉ cần tìm được ký ức của bản thân không có lần nào từ bỏ kiếm cô, nhưng một trăm năm rồi lại một trăm năm vô số trăm năm trôi qua, cho bến bây giờ, tôi mới đi tìm được cô."
Anh ta nói: "Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu lúc đó tôi không kịp hỏi, vì sao? Vì sao phải phản bội tôi?"
Sau khi anh ta chết trở thành cô hồn dã quỷ, không biết Khương Tô đã làm gì, sao anh ta không có cách rời khỏi căn nhà đó, đích thân anh ta nhìn thấy thi thể của bản thân bị thú hoang trong núi cắn xé.
Nhưng nhiều năm như vậy, anh ta cũng không thể hỏi Khương Tô một câu: Vì sao?
Khương Tô nhìn anh ta cười, nhưng nụ cười lại có chút mỉa mai: "Phản bội anh? Có ý định tiếp cận tôi là anh, người phản bội tôi cũng là anh, giam cầm tôi lại khiến cho tôi chịu đủ sỉ nhục giày vò cũng là anh. Bây giờ anh nói tôi phản bội anh? Yến Tần, tôi chỉ hối hận sau khi giết chết anh không để anh hồn phi phách tán."
"Em quả thật nên hối hận rồi." Người đàn ông bị lời nói này của Khương Tô đến sắc mặt trở nên vô cùng lạnh lùng: "Bởi vì lần này tôi sẽ không bị cô lừa nữa. Tôi cũng sẽ không để cô có cơ hội chạy trốn, cả đời dài đằng đẫng của cô cũng chỉ có thể ở bên cạnh tôi."
Anh ta nói xong lại mỉa mai nói: "Trên đời này vốn dĩ không có người nào có thể chống chế được dục vọng trường sinh. Người làm đó của cô cũng không phải sau khi tôi hứa cho anh ta trường sinh thì không do dự phản bội cô sao? Còn có Địch Cận Duật, cũng không phải không hề do dự buông bỏ cô sao?"
Anh ta nói: "Vì sao qua bao nhiêu năm như vậy, cô cũng không cảnh giác chút vậy?"
Khương Tô lạnh lùng nhìn anh ta: "Rốt cuộc anh muốn cái gì?"
Ngụy Tần cúi người xuống, sờ nhẹ khuôn mặt của cô, trong đôi mắt sâu thẳm là yêu hận đan xen: "Tôi muốn trường sinh cũng muốn cô." Anh ta nói xong đứng thẳng lưng, nói câu : "Nên ăn sáng rồi." Sau đó đi ra ngoài, qua một lúc lại đẩy một chiếc xe thức ăn vào, qua đây đỡ Khương Tô từ giường đứng lên, dùng gối đỡ lưng của cô lại để cô ngồi trên giường, anh ta bưng chén ngồi ở mép giường, đút cho Khương Tô từng miếng một.
Anh ta đút một miếng thì Khương Tô ăn một miếng, không có bất cứ phản kháng gì.
Bây giờ chân tay của cô không động đậy được, nếu như không ăn chỉ có thể nhịn đói.
Ánh mắt của Ngụy Tần nhẹ nhàng nhưng nhớ đến bộ dạng giả vờ ngoan ngoãn năm đó của cô khiến anh ta đang dần buông lỏng cảnh giác, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng.
Khương Tô chỉ xem như cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ là ăn từng ngụm thức ăn, còn ăn rất ngon miệng.
"Tôi muốn uống nước." Cô yêu cầu vô cùng hùng hồn.
Ngụy Tần cũng không làm khó cô chút nào đã đổ nước đút cô, chỉ là vừa đút vừa nói: "Cô vẫn không thay đổi, vĩnh viễn đều không để cho bản thân thiệt thòi."
Khương Tô uống nước no rồi sau đó mới giễu cợt nói: "Vậy anh tốt nhất đừng tìm một người làm như thế lại chăm sóc tôi."
Ngụy Tần để nước vào lại xe đẩy, sau đó nhìn Khương Tô nói: "Tôi chưa từng nghĩ muốn dày vò cô."
Anh ta cũng chưa từng nghĩ qua nữ người làm ở trước mặt anh ta dịu dàng như nước sẽ ác độc như vậy.
Khương Tô bình thản nói: "Cũng có lẽ anh cảm thấy bị giam cầm mất đi tự do, ngay cả đi đường cũng buộc phải có người đỡ, mỗi ngày bị cắt thịt lấy máu đều không phải là dày vò. Nếu như không phải anh nhốt tôi lại, không nghe không hỏi với tôi, vứt bỏ như đồ cũ thì người làm của anh sao lại dám không kiêng ky như vậy mà dày vò tôi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận