Bà Cốt Khương Tô

Chương 355

Chương 355Chương 355
Chỉ U không tránh kịp.
Đao dài thế như chẻ tre hung hăng đâm vào mắt phải của nó! Thân đao hơn phân nửa đều đâm vào mắt Chỉ U, nó giống như triệt để điên cuồng, vừa lui lại vừa gầm thét, đầu lắc điên cuồng giống như muốn vung thanh đao dài ra khỏi mắt nó, nhưng mà động tác này của nó ngược lại càng khiến vết thương nặng hơn, nó lui về sau mười mấy mét, máu tươi tuôn ra.
Bên kia, sau khi Ngụy Tần bắn một phát, anh ta ững không hạ tay xuống, lại không chút chần chờ hướng về phía Địch Cận Duật bóp cò.
Địch Cận Duật lần lượt chiến đấu với Ngụy Tần và Chỉ U, đã gần kiệt sức, trên người lại trúng đạn, tốc độ phản ứng và động tác đều chậm hơn không ít, Ngụy Tần cách anh quá gần, viên đạn này có lẽ không tránh khỏi.
Máu toàn thân Ninh Hiểu đều đông cứng, sắc mặt trắng bệch: "Đội trưởng!"
Linh lực trong cơ thể cô ấy điên cuồng tuôn ra bên ngoài, nhưng vẫn không kịp.
"Pằng" Một tiếng súng vang lên.
Ninh Hiểu sụp đổ đến mức linh lực tuôn ra chưa kịp thành hình đã tứ tán.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, một cảnh tượng khiến cô ấy bàng hoàng đã xảy ra.
Tay Ngụy Tần đột nhiên giơ lên, viên đạn thoát ra khỏi nòng súng bay sát qua đầu Địch Cận Duật, vô cùng nguy hiểm! Ngay sau đó! Thân thể Ngụy Tần bỗng nhiên bay ra ngoài như diều đứt dây!
Ninh Hiểu đã từng nhìn thấy cảnh tượng này một lần rồi!
Cô ấy không dám tin đột nhiên quay đầu.
Khương Tô đứng ở ngay sau lưng cô ấy, tay cô giơ lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài, lòng bàn tay trắng nõn vẽ bùa chú màu đỏ phức tạp Ninh Hiểu xem không hiểu.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Khương Tô vẫn tái nhợt như cũ, toàn thân lại mang theo một cỗ sát khí kinh người, mặt cô vô cảm đi từng bước về phía bên kia, lúc đi ngang qua người Ninh Hiểu, Ninh Hiểu cũng cảm nhận được hơi lạnh thấu xương toát ra từ trên người Khương Tô.
Ngụy Tần đập mạnh xuống đất, dùng khủy tay chống đỡ thân thể, Nụ cười này, hoàn toàn không có nửa điểm u ám, ngược lại còn có một loại cảm giác chói mắt.
"A Ly"
Anh ta gọi cô, sau đó nghiêng người nôn ra một ngụm máu.
Chỉ U sức sống cực kỳ ngoan cường lại giết trở về, ngay cả đao trong mắt cũng không lấy ra, cứ như vậy phóng thẳng về phía Khương Tô.
Ngay cả đầu Khương Tô cũng không quay lại, chỉ vung tay lên.
Chỉ U lập tức bị đánh bay ra ngoài, thân thể khổng lồ nặng nề đập trên mặt đất, lăn ra xa mười mấy mét, nhấc lên đầy bụi đất.
"Tôi là Khương Tô. Không phải Khương Ly." Khương Tô mặt không thay đổi nhìn Ngụy Tần: "Tôi đã từng nói, nếu như cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định đánh tan hồn phách của anh."
Dường như Ngụy Tần cũng không hề sợ hãi, chỉ nhìn về phía Địch Cận Duật, châm chọc nói: "Xem ra tình yêu còn quan trọng hơn tình thân. Cha mẹ của anh vì Khương Tô mà chết, anh lại không hề hận cô ấy. Không biết cha mẹ của anh ở dưới suối vàng nhìn thấy anh vì kẻ thù mà xông pha khói lửa phấn đấu quên mình như thế, tâm trạng sẽ thế nào."
Khương Tô nhíu mày lại. VIPtruyenfull.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Ngụy Tần nhìn vẻ mặt khó hiểu của Khương Tô lập tức sáng tỏ, cười: "Xem ra Địch Cận Duật không nói với cô bất cứ chuyện gì."
Nụ cười trên môi anh ta lộ ra ác ý sâu sắc: "Cô còn nhớ hai mươi năm trước cô đã từng chiến đấu với hai con Chỉ U không? Cô đã giết một con trong số đó, lấy đi tỉnh phách của nó, nhưng khi đó lại hại một nhà ba người chết thảm, chỉ để lại một đứa bé, đứa bé đó xem cô như ân nhân cứu mạng mà tìm kiếm suốt hai mươi năm, nhưng nó không biết rằng cô chính là kẻ sát nhân đã gián tiếp giết chết cha mẹ nó..."
Khương Tô đột nhiên nhìn về phía Địch Cận Duật.
Địch Cận Duật cũng nhìn cô, đôi mắt sâu thằm dường như ẩn dấu tất cả thống khổ.
Trong nháy mắt, Khương Tô đã hiểu được.
Ngụy Tần nói là sự thật.
Thì ra chuyện Mạn Lệ nói với Địch Cận Duật chính là chuyện này.
Khó trách bọn họ chắc chắn sau khi Địch Cận Duật biết chuyện sẽ tách khỏi cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận