Bà Cốt Khương Tô

Chương 114

Chương 114Chương 114
Anh cao gần một mét chín, vai rộng, hông hẹp, đôi chân dài trông chẳng khác gì siêu mẫu chuẩn bị sải bước trên sàn catwalk, nhưng dáng người của anh lại không gầy như người mẫu mà rất có lực, động tác thu đao ban nãy của anh làm Khương Tô không thể rời mắt.
"Đi ra đi."
Lúc này, giọng nói lạnh lùng, thờ ơ của Địch Cận Duật vang lên.
Ninh Hiểu mới cúp điện thoại vội vàng cảnh giác nhìn quanh bốn hướng, nhưng vẫn không phát hiện có gì lạ, hơi khó hiểu nhìn Địch Cận Duật.
Khương Tô im lặng lui về sau bức tường, nghỉ ngờ Địch Cận Duật đang thử mình, nhưng để chắc chắn hơn... , cô vẫn cầm một tấm bùa tàng hình ngậm trong miệng, vừa định niệm chú thì một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Trong miệng còn đang ngậm bùa, cô ngẩng đầu, rồi lại ngẩng đầu mới có thể chống lại đôi mắt đen sâu hun hút nhưng cũng đầy sắc bén đang quan sát mình, cô chớp mắt rồi giơ tay lên, nở nụ cười lấy lòng với người đàn ông đang nghiêm mặt ở đối diện, sau đó niềm nở nói: "Hi! Chú Địch, chú cũng ngủ không được nên ra ngoài đi dạo hả! Thật là trùng hợp!"
Ngay giây sau, cô đã bị người đàn ông xách lên.
"Này, này, này! Đừng, đừng động thủ mà, để tôi tự đi ra..."
Khương Tô chỉ vùng vẫy một lúc rồi bỏ cuộc, cam chịu để người đàn ông tàn nhẫn này xách mình ra khỏi góc tường. ...
Một tay Ninh Hiểu giữ lấy tấm khiên, cô ta nghiêng đầu nhìn Địch Cận Duật đang xách một bóng người nhỏ nhắn từ trong góc tường đỉ ra... Một cô gái?
Lúc cô gái kia ngẩng đầu lên, Ninh Hiểu có hơi ngạc nhiên: "A?! Cô không phải là cô bé ở nhà hàng hồi chiều sao?"
Địch Cận Duật đặt cô xuống đất.
Đầu tiên Khương Tô quay đầu tức giận trừng mắt liếc Địch Cận Duật một cái, sau đó cô mới cười tủm tỉm làm quen với Ninh Hiểu: "Chào chị, chúng ta lại gặp nhau rồi, thật ra tôi không ngủ được nên mới ra ngoài đi dạo một chút, mấy người thấy đó, tôi còn đang mặc áo ngủ mang dép lê đây này, ai ngờ lại trùng hợp gặp được mọi người, tôi thấy mọi người vẫn còn việc phải làm nên cũng không làm phiền mọi người nữa, tôi về ngủ trước đây, tạm biệt." Khương Tô nói xong liền xoay người bỏ đi, nhưng đi chưa được ba bước đã bị Địch Cận Duật xách về như một con gà con.
Mặt của Khương Tô tối sầm lại.
Nếu không vì sợ sau khi bị phát hiện thân phận sẽ dẫn tới nhiều phiền phức lớn hơn thì chắc chắn cô đã đánh với Địch Cận Duật một trận rồi.
Ninh Hiểu bật cười: "Đội trưởng Địch bị sao thế, rốt cuộc cô em gái này có quan hệ gì với anh vậy? Đừng nói là bạn gái nhỏ của anh đấy?"
Lúc này mặt của Địch Cận Duật cũng tối sầm hơn phân nửa.
Cuối cùng Khương Tô vẫn quyết định giả ngu, nói với Địch Cận Duật: "Chú Địch, tôi thực sự không ngủ được nên mới ra ngoài đi dạo sau đó mới trùng hợp nhìn thấy mấy người các chú giết yêu quái, dù sao chú cũng là cảnh sát nhân dân, chắc chú sẽ không giết tôi để diệt khẩu đâu đúng không?"
Ninh Hiểu cười nửa miệng, nhìn Địch Cận Duật với ánh mắt trêu ghẹo: "Ồ, hóa ra cô ấy không phải bạn gái của anh, mà là cháu gái của anh?"
Nửa gương mặt còn lại của Địch Cận Duật cũng đen lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Khương Tô: "Rốt cuộc cô là ai?"
Khương Tô chớp mắt mấy cái, đôi mắt ngây thơ lấp lánh nhìn thằng vào mắt của Địch Cận Duật, nửa thật nửa giả nói: "Không phải chú đã biết rồi sao? Tôi là một bà cốt, bởi vì thường xuyên tiếp xúc với yêu ma quỷ quái nên thứ tôi biết nhiều hơn người bình thường một chút."
Địch Cận Duật nhíu mày.
Anh đã bị lừa một lần rồi.
Hiểu rõ phong cách nói chuyện của cô là pha trộn giữa sự thật và hư cấu.
Lần trước cô nói bản thân không cha không mẹ, đó là sự thật nhưng cũng không phải không có nơi nương tựa, bên cạnh cô lúc nào cũng có một người không biết là có quan hệ gì với cô chăm lo cuộc sống sinh hoạt hằng ngày cho cô.
Đúng là cô đang ở trong một căn nhà bị quỷ ám nhưng lại có thể sống ở đó mà không cần phải trả tiền thuê nhà, hơn nữa trên danh nghĩa căn nhà kia còn là tài sản thuộc về cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận