Bà Cốt Khương Tô

Chương 208

Chương 208Chương 208
Đàn ông và phụ nữ làm lễ âm hôn phải được chôn cất cùng nhau.
Không nhất định phải trong cùng một quan tài, nhưng phải chôn trong cùng một ngôi mộ.
Khương Tô đã nghe nói về âm hôn trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến tận nơi, vì thế cô rất muốn tham gia, chuẩn bị lên núi cùng đội khiêng quan tài.
Mười một giờ đêm.
Đoàn rời núi khởi hành.
Đội này cũng kỳ lạ.
Phía trước là đội kèn trống, phía trước có 4 chiếc ô tô cao cấp dán chữ "Hỉ" đi mở đường.
Phía sau họ là hai chiếc quan tài, cộng thêm người thân, bạn bè khiêng vòng hoa.
Địch Cận Duật và Khương Tô chỉ tham gia cuộc vui nên đương nhiên không cần cầm vòng hoa, cứ thong thả bước đi sau quan tài.
Giống như hai người họ, cũng có một vài người ở lại góp vui, đều là người ngoại tỉnh, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Địch Cận Duật cũng nhìn thấy có người lén lút quay video.
Muốn lên núi thì không thể trực tiếp lên mà phải đi vòng quanh trấn, ít nhất phải mất nửa tiếng đồng hồ.
Châu Chính Quang xuống xe, mời Địch Cận Duật và Khương Tô ngồi vào đoàn xe phía trước.
Địch Cận Duật nhìn Khương Tô, biết thể trạng cô rất yếu, đi dù chỉ nửa bước cũng sẽ mệt mỏi.
Nhưng không ngờ Khương Tô lại từ chối.
"Có gì đó không ổn." Khương Tô nói.
"Cái gì?" Địch Cận Duật hỏi.
Khương Tô liếc nhìn đội khiêng quan tài phía trước, lạnh lùng nói: "Ở đây còn có thêm một người."
Địch Cận Duật sửng sốt một lúc, không hiểu Khương Tô có ý gì.
"Tôi qua đó xem." Khương Tô nói xong liền băng qua chỗ đội khiêng vòng hoa ở phía sau, đi về phía bên kia.
Địch Cân Du↠lân tức đi theo khi đến đâv anh đã auvết định eẽế không để Khương Tô rời khỏi tầm mắt của mình.
Đúng lúc này người nhà đang đốt giấy bên đường.
Đoàn người dừng lại.
Khương Tô đứng ở bên cạnh quan tài của cô gái, chóp mũi hơi động, sau đó sắc mặt cô hơi thay đổi.
Địch Cận Duật đi theo, cẩn thận để ý thấy thay đổi nhỏ nhặt trên khuôn mặt Khương Tô.
"Cô phát hiện ra cái gì?"
Khương Tô ngước mắt nhìn anh: "Trong quan tài có người sống."
Địch Cận Duật giật mình khi nghe lời nói của Khương Tô, sắc mặt hơi thay đổi.
Ý cô là gì... chằng lẽ có một người sống trong quan tài?
Khương Tô lúc này đang đứng cạnh quan tài cô gái, nếu trong quan tài có người sống thì đó là...
Anh nhìn Khương Tô, cuối cùng ánh mắt anh cũng trở nên bối rối.
Khương Tô khẽ gật đầu.
Địch Cận Duật cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Khương Tô nheo mắt lại, trước đó trong tang lễ có quá nhiều người, hơi thở của họ hòa vào nhau, khiến cô khó có thể phân biệt được.
Nhưng vừa rồi cô đứng cạnh quan tài đối diện, xung quanh không có bao nhiêu người, cô lại cảm giác như có thêm một người, cô nhìn kỹ một hồi, phát hiện trong đó có một hơi thở vô cùng yếu ớt, như có như không.
Cô lần theo hơi thở này đến quan tài của "xác nữ", sau đó cảm nhận rõ ràng hơi thở yếu ớt phát ra từ bên trong quan tài.
Khương Tô nghĩ, chuyện này thật thú vị.
Âm hôn thực sự đưa người sống vào quan tài?
Ông lão mù là cố ý sao? Hay là lúc ra tay giết người đã không giết chết?
Nếu cô không kịp thời phát hiện thì người phụ nữ này có lẽ sẽ bị chôn sống dưới đất.
Lúc này người nhà đốt giấy đã xong.
Một vài phát pháo bắn ra, cả đội tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc này, nếu Khương Tô nói trong quan tài có người sống, chỉ e những người ở hiện trường sẽ không ai tin, khó tránh khỏi đánh rắn động cỏ. Khương Tô suy nghĩ một lúc rồi kéo Địch Cận Duật lặng lẽ bước sang một bên.
Yêu cầu Địch Cận Duật đứng đối mặt với đám tang, cô hạ giọng nói: "Chú Địch, ôm tôi đi."
Địch Cận Duật sửng sốt một lúc.
Khương Tô vừa lục túi, vừa giục: "Mau lên!"
Địch Cận Duật đưa tay ra nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Khương Tô lấy từ trong túi ra một tờ giấy trắng màu vàng, sau đó dùng ngực làm đệm ấn lá bùa màu vàng lên đó, cắn ngón tay, nhanh chóng dùng máu của chính mình vẽ một lá bùa trên tờ giấy màu vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận