Bà Cốt Khương Tô

Chương 98

Chương 98Chương 98
Khương Tô gật đầu.
Vì thế đoàn người cùng nhau đi lên phòng của Đặng Thành Vũ ở tầng hai.
Bên trong cái gì cũng chưa đụng tới, nhìn qua giống như chủ nhân của căn phòng này sẽ quay lại bất cứ lúc nào.
Khương Tô bước vào.
Căn phòng này ở hướng rất tốt, dương khí dồi dào, đối với một quỷ hồn mới mà nói thì dương khí ở đây quá mạnh, chẳng trách còn chưa nói xong đã biến mất.
May mắn, cô đã chuẩn bị đầy đủ rồi mới đến.
Khương Tô lấy một xấp bùa màu vàng ở trong chiếc túi Hermès mà mình luôn mang theo bên người ra.
Thành thật mà nói, khung cảnh này có hơi không hài hòa.
Có một loại cảm giác kì quái không thể diễn tả bằng lời, nhưng khi đặt ở trên người Khương Tô lại biến thành lẽ dĩ nhiên.
Cô đi về phía cửa sổ sát đất, ném chiếc túi mới mua trị giá hơn mười nghìn xuống đất, trên tay cầm một lá bùa màu vàng, dán hơn chục cái lên trên, sau đó kéo rèm cửa lại.
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên hạ xuống.
Đến mức cơ thể con người có thể cảm nhận được rõ ràng.
Trước đó ánh mắt của Đặng Thành Văn còn mang theo nghỉ ngờ nhưng hiện tại đã chuyển sang hoảng sợ, anh ta và Triệu Vân Xuyên nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Tuy Triệu Vân Xuyên đã từng tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của Khương Tô, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh ta có mặt ở hiện trường tự mình trải qua cái loại cảnh tượng quỷ dị phi khoa học như này.
Khương Tô làm như không có chuyện gì xảy ra, quay người lại nhặt chiếc túi ném trên đất lên, nói: "Đi ra ngoài thôi."
Tất cả mọi người đều đi ra ngoài.
Khương Tô đóng cửa lại.
Mẹ Đặng vừa muốn nói chuyện, Khương Tô lại cúi đầu lục túi, lấy ra một lá bùa màu vàng, vừa định đốt nó thì thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Triệu Vân Xuyên ở bên cạnh, vì thế dừng lại một chút, sau đó đem bùa Triệu Vân Xuyên ngây người một lát, nói: "Xin lỗi, tôi không hút thuốc." Sau đó nhìn Đặng Thành Văn, Đặng Thành Văn vội vàng lấy bật lửa ra, không biết là vì căng thẳng hay vì cái gì khác, mà tay anh ta có hơi run rẩy, làm cho ngọn lửa cũng run lên theo.
Bùa được đốt lên.
Hai ngón tay của Khương Tô giữ lấy lá bùa đang cháy, miệng lẩm bẩm.
Triệu Vân Xuyên nhìn cô một cách chăm chú, chỉ thấy trong đôi mắt đen của cô phản chiếu ánh lửa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết được chiếu sáng, hàng mi dài đổ bóng trên mặt, trong phút chốc cả người cô tựa như đang phát ra ánh sáng chói mắt, thiêng liêng không thể xâm phạm. Lúc này, khóe miệng đỏ tươi của cô hơi nhếch lên, hơi thở thiêng liêng không thể xâm phạm trên mặt cô lập tức chuyển thành một luồng khí tức tà ác nham hiểm, làm người ta vô thức cảm thấy ớn lạnh.
Chỉ thấy cô cầm lá bùa màu vàng vẫy vẫy quanh cửa mấy lần, sau đó buông tay, lá bùa màu vàng rơi xuống đất.
Khoảnh khắc ánh sáng biến mất khỏi khuôn mặt, cô lại biến thành cô gái nhỏ xinh đẹp như búp bê.
Không để ý tới ánh mắt đang âm thầm quan sát của Triệu Vân Xuyên, Khương Tô lại lấy một lá bùa khác ra, trực tiếp dán lên cửa, sau đó xoay người nói với Đặng Thành Văn: "Đừng để ai mở cánh cửa này trước 11 giờ."
Nếu là trước đó chắc chắn Đặng Thành Văn sẽ không tin Khương Tô, nhưng dựa vào kinh nghiệm của bản thân sau khi trải qua cảnh tượng vừa rồi thì anh ta đã vô thức tin tưởng, mới nghe Khương Tô dặn dò đã vội vàng gật đầu: "Được, tôi biết rồi."
Cuối cùng mẹ Đặng cũng tìm được cơ hội, nghỉ ngờ hỏi: "Cô bé, rốt cuộc cô là ai?"
Khương Tô lại cho tay vào trong túi xách, kẹp tấm danh thiếp bằng hai ngón tay, tiện tay đưa qua, đôi môi đỏ tươi nhếch lên, đôi mắt sâu thằm như phát sáng: "Bà cốt, Khương Tô."
"Dù là người sống hay là người chết, chỉ cần là chuyện có liên quan đến yêu ma quỷ quái thì đều có thể tìm tôi. Mười một giờ tối nay là lúc dương khí yếu nhất, tôi sẽ để con trai của dì xuất hiện, đến lúc đó mấy người có thể hỏi xem rốt cuộc cậu ta chết như thế nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận