Bà Cốt Khương Tô

Chương 326

Chương 326Chương 326
Ninh Hiểu nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy Địch Cận Duật không thể nào là người giận cá chém thớt được.
Vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì chứ?
Ninh Hiểu mãi vẫn không nghĩ ra được.
Mấy ngày nay cuộc sống của đại đội hình sự bọn họ không tốt chút nào cả.
Địch Cận Duật vốn nói sẽ nghỉ phép nửa tháng bất ngờ đi làm lại, đi làm cũng chỉ đi làm, trừ lúc nói về chuyện công việc Địch Cận Duật hơi nghiêm nghị một chút, bình thường anh vẫn đủ bình dị gần người. Nhưng gần đây thì khác, đến gần Địch Cận Duật trong khoảng ba mét thôi, cũng không nhịn được muốn kéo quần áo che kín cả người.
Bọn họ đoán rằng đội trưởng Địch có phải đang cãi nhau với bạn gái hay không.
Nhưng khi đối diện với gương mặt như tượng đá đang tỏa ra khí lạnh của Địch Cận Duật, ai cũng không dám không sợ chết đi hỏi, chứ đừng nói là la hét bảo đội trưởng Địch mời khác.
Khi đội trượng Địch nói chuyện yêu đương, còn đáng sợ hơn trước.
Quả nhiên, khoảng cách tuổi tác vẫn còn chưa vượt qua được.
Mặc dù bề ngoài đội trưởng Địch rất đẹp trai, nhưng rốt cuộc anh cũng đã hai mươi tám. Ngày đó khi anh dẫn bạn gái nhỏ theo, nhìn khuôn mặt non nớt kia, cô gái tuổi nhỏ như vậy, nói gió chính là mưa, tâm trạng không ổn định, kéo tâm trạng của đội trưởng Địch cũng chập chờn theo.
Thần tiên đánh nhau, khổ không phải là người phàm tục bọn họ sao.
Mấy hôm nay, không ít đồng nghiệp trong đội ở dưới đó len lén cổ động Thư Nhã nắm lấy cơ hội, Thư Nhã ôn như như nước, nếu như ở cùng một chỗ với đội trưởng Địch, chắc hẳn có thể đem khối sắt đội trưởng Địch này làm cho tan chảy, đến lúc đó cuộc sống của bọn họ cũng tốt hơn. .
Ngược lại, Chu Tiểu Ngư vẫn kiên định đứng bên phía Khương Tô.
Còn cảnh cáo Thư Nhã, nghìn vạn lần đừng làm ra bộ dáng tiểu tam đáng xấu hổ kia.
Làm cho Thư Nhã vốn bị lời nói của mấy người đồng nghiệp làm cho động tâm nay xanh cả mặt.
Mạn Lệ bị thương trở về.
Nguv Tần hỏi- “Đã vảv ra chuyên dì2" Mạn Lệ không muốn nói là mình bị Khương Tô đả thương, nhưng thủ đoạn của Khương Tô làm cho cô ta không nhịn được cảm thấy sợ hãi.
Nhìn sắc mặt của cô ta, Ngụy Tần hơi nheo mắt lại, trong mặt hiện lên một tia lạnh lẽo: "Cô lại đi tìm Khương Tô?"
Mạn Lệ nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông, sau gáy lập tức tê rần, vội vàng giải thích: "Không phải vậy. Hôm nay Khương Tô đến ngục giam để nhìn Lê Thuật, lúc cô ta đi ra tôi mới gặp được." Cô ta chắc chắn sẽ không nói cho Ngụy Tần biết, cô ta một mực đứng ở nơi đó chờ Khương Tô.
"Hai người đánh nhau?" Ngụy Tần đùng một tiếng khép lại quyển sách đang mở ra trên đùi, trong giọng nói không chứa quá nhiều cảm xúc, nhưng trong lòng Mạn Lệ run lên một cái.
"Không có." Mạn Lệ cắn răng, cũng không dám thể hiện gì trên mặt: "Là cô ta đánh tôi."
"Tôi đã nói qua, không có lệnh của tôi, thì không được đến trêu chọc cô ấy." Trên mặt Ngụy Tần không chút cảm xúc, ánh mắt lạnh như băng.
Mạn Lệ lập tức quỳ xuống, cúi thấp đầu, che đi hận ý trong mắt: "Tôi không có trêu chọc cô ta, cô ta ghi hận trong lòng chuyện tôi ly gián cô ta với Địch Cận Duật, vừa nhìn thấy mặt tôi đã ra tay rồi. Tôi cũng không có đánh lại."
"Cô đánh lại chỉ có bị thương nặng hơn." Ngụy Tần hiển nhiên không tin lời cô ta, lạnh lùng nói: "Đừng tưởng rằng trước kia tôi dung túng cô, cô liền có thể tiếp tục không tuân theo mệnh lệnh của tôi. Cô đã đi theo tôi nhiều năm như vậy rồi, hẳn sẽ biết tôi xử lý những người không nghe lời như thế nào."
Mạn Lệ như nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, cả người co rúm lại, càng cúi đầu thấp hơn: "Vâng, tôi biết rồi, chủ nhân..."
"Đi xuống đi." Ngụy Tần nói.
Mạn Lệ chậm rãi đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi.
Giọng nói lạnh như băng của Ngụy Tần lại vang lên dội xuống nền đất lành lạnh: "Chỗ xương bị gãy cứ để đó chịu đau mấy ngày đi, cho cô nhớ lâu một chút."
Thân hình Mạn Lệ cứng đờ, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Ngụy Tần, trong đôi mắt thâm thúy của người đàn ông không có một chút tình cảm, chỉ có sự lạnh lùng như băng đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận