Bà Cốt Khương Tô

Chương 179

Chương 179Chương 179
Nhân viên cửa hàng thấy cô đưa mắt nhìn kĩ, cho rằng cô cảm thấy hứng thú với hắn, liền thấp giọng nói: "Người nam này trước đây mang một cô gái khác đến, mua một chiếc váy cho cô gái đó, không được mấy ngày đã trả chiếc váy về đây."
Khương Tô không muốn xen vào việc của người khác, cô thu hồi ánh mặt, nhờ nhân viên gói lại chiếc váy cô ta đề cử.
Lúc này người đàn ông kia vừa vặn quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy Khương Tô trong mắt hắn ta liền thoáng qua cảm xúc bất ngờ vì vẻ đẹp, gương mặt Khương Tô không chút biểu tình liếc hắn một cái.
Từ trước đến nay, đây là lần đầu trong lòng hắn dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
Ánh mắt nhìn về phía Khương Tô mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Khương Tô không phản ứng lại với hắn.
Đối với Khương Tô đây chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, vừa quay đầu đã quên mất.
"Đội tưởng. Lên đường thôi!"
Mười hai giờ trưa, Chu Tiểu Ngư đẩy cửa phòng làm việc của Địch Cận Duật ra nhắc nhở anh, hôm nay là sinh nhật của Thư Nhã, cô ấy đã thông báo sẽ mời mọi người ra ngoài ăn cơm, trừ đồng nghiệp đang trực, những người khác cũng đi cùng.
Địch Cận Duật nhìn đồng hồ một cái mới phát hiện đã mười hai giờ trưa.
Anh cầm điện thoại di động lên nhìn, trên màn hình không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào.
"Cậu đi trước đi, tôi cần gọi điện thoại." Địch Cận Duật nói.
"Được, vậy chúng tôi sẽ chờ anh ở dưới lầu." Sau khi Chu Tiểu Ngư đóng cửa mới cảm giác được, gần đây hình như đội trưởng Địch nhìn điện thoại hơi nhiều.
Khi Địch Cận Duật gọi tới, Khương Tô đang ngồi trong quán thịt nướng mà trước kia Triệu Vân Xuyên từng mang cô tới ăn, vui vui vẻ vẻ ăn từng miếng thịt.
Nghe được tiếng chuông, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, cô nhìn lướt qua thấy tên của Địch Cận Duật, sợ tới mức suýt nữa quăng điện Cô lập tực làm động tác im lặng với Triệu Vân Xuyên và Đặng Thành Văn.
Chờ bọn họ đều im lặng nhìn cô, cô mới nhận cuộc gọi.
"1A lồ,"
"Cô ăn cơm trưa chưa?" Địch Cận Duật hỏi.
"Tôi đang ăn đây." Khương Tô vừa trả lời câu hỏi của Địch Cận Duật, vừa nhìn chằm chằm vào Triệu Vân Xuyên.
Triệu Vân Xuyên cũng nhìn lại cô, canh đúng giờ lật miếng thịt nướng.
"Chỉ một mình cô thôi à?" Địch Cận Duật thuật miệng hỏi thăm.
"Đúng vậy." Khương Tô mặt không đỏ thở không mạnh.
"Được, vậy cô ăn tiếp đi." Địch Cận Duật nói.
"Gặp lại sau." Khương Tô lập tức cúp điện thoại.
Khương Tô cúp điện thoại quá nhanh làm Địch Cận Duật sửng sốt một lúc.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra lần nữa.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của mình, Thư Nhã phá lệ trang điểm kĩ càng một chút, còn trang phục thì cũng bình thường không khác biệt gì nhiều so với dáng vẻ tùy ý những ngày khác. Cô đẩy cửa ra nói với Địch Cận Duật: "Đội trưởng, chúng ta chuẩn bị lên đường thôi."
Địch Cận Duật cầm điện thoại di động đứng lên: "Đi thôi."
"Khương Tô, ai gọi em thế? Sao phải cẩn thận như vậy?" Đặng Thành Văn cười hỏi.
Khương Tô ném điện thoại trở lại túi xách: "Chú của tôi."
"Chú?" Triệu Vân Xuyên kẹp miếng thịt vào trong khay của Khương Tô, kinh ngạc hỏi một tiếng, sau đó hoảng hốt: "Cô với vị kia ở chung một chỗ sao?"
Khương Tô gật đầu một cái.
Cô biết người Triệu Vân Xuyên nhắc đến là ông Tôn, nhưng bây giờ người cô đang ở cùng lại là Địch Cận Duật, cơ mà cô nói rằng cô đang ở chúng với chú của mình cũng chính là Địch Cận Duật, hoàn toàn không tính là nói dối.
Đặng Thành Văn vẫn ngồi bên cạnh một mực nhìn Khương Tô đang ăn, lại nhìn sang cái người vẫn đang nướng thịt cho Khương Tô kia, nước xong liền lập tức đưa vào trong khay của Khương Tô, bản thân anh ta chẳng thèm để ý chút đồ ăn của Triệu Vân Xuyên, nhưng anh ta cũng hơi hiểu ý rồi. Anh ta cười cười, sau đó chế nhạo nói: "Cậu chủ Vân Xuyên, tôi biết cậu nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy cậu phục vụ người khác đó, đây là thế nào đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận