Bà Cốt Khương Tô

Chương 81

Chương 81Chương 81
Ông cụ Triệu luôn chú ý quan sát nét mặt của Khương Tô vừa nghe cô nói vậy đã vui ra mặt: "Cô thích thì ăn nhiều một chút."
Sau đó ông cụ liếc mắt nhìn người hầu đứng bên cạnh, người hầu lập tức bước lên bê đĩa vịt nướng trên bàn đến trước mặt Khương Tô, rồi lại lùi về phía sau.
Dùng bữa xong, những người khác trong nhà họ Triệu đều không rõ cảm xúc trong lòng mình là thế nào.
Họ chưa từng thấy cảnh ông cụ Triệu trước giờ không bao giờ hầu hạ người khác mà giờ đây lại chưa ăn được mấy miếng, chỉ tập trung gắp đồ ăn cho Khương Tô, thỉnh thoảng còn giới thiệu vài món ăn.
Cảnh tượng này thật sự có hơi "quái dị".
Cuối cùng vẫn là Khương Tô mất kiên nhẫn nhíu mày, giọng điệu không hề khách sáo, nói: "Ông tự ăn đi. Đừng làm phiền tôi."...........
Trên bàn cơm lập tức chìm vào im lặng quái lạ.
Giống như bầu không khí ngưng đọng.
Tất cả người trên bàn cơm đều nhìn về phía ông cụ Triệu, họ cảm thấy ngay giây tiếp theo ông cụ sẽ giận tím mặt.
Rồi không nhịn được mà cố thở thật nhẹ.
Nhưng bất ngờ là nét mặt ông cụ Triệu lại không hề có vẻ tức giận, ngược lại còn mỉm cười, vẻ mặt rất "hiền từ": "Được được được, cô tự ăn đi, tôi không gắp cho cô nữa."
Nói thật thì.
Hình ảnh này lọt vào mắt những người khác trong nhà họ Triệu, thật sự khiến họ thấy lạnh sống lưng.
Quản gia khẽ ho một tiếng.
Lúc này ông cụ Triệu mới giật mình, rồi phát hiện ánh mắt đám con cháu nhìn mình đều pha theo sự khó tin, rồi cũng lập tức khế ho một tiếng, sau đó nhìn Triệu Vân Phong nói: "Người bạn gái lần trước của cháu đâu? Sao không dẫn về ăn cơm?"
Triệu Vân Phong không ngờ rằng ông cụ bất ngờ hỏi mình, anh ta hơi sửng sốt, sau đó nói: "Cô ấy thấy không khỏe trong người."
Lúc nói đến đây, anh ta liếc mắt nhìn Khương Tô một cái, rồi phát hiện Khương Tô cũng đang nhìn anh ta, cách một cái bàn ăn, bị một đôi mắt âm U nhìn chằm chằm khiến anh †a cảm thấy eởn aai ác. vào lúc anh †a đand định thử tìm tòi trong ánh mắt Khương Tô để xem có phải cô đã biết gì rồi hay không, thì Khương Tô đảo mắt đi như không có chuyện gì.
Ông cụ Triệu cũng không hài lòng với câu trả lời của Triệu Vân Phong, hừ lạnh một tiếng nói: "Cũng đến lúc cháu nên tìm cho Tiểu Hi một người mẹ rồi, đừng qua lại với mấy người phụ nữ không đứng đắn kia nữa, tranh thủ tìm một người tốt rồi quyết định luôn đi, đừng để đám người ngoài kia lan truyền mấy tin đồn nhảm nhí đó nữa."
Triệu Vân Phong cười nói: "Ông nội yên tâm đi, không phải cháu đang nghiêm túc đấy sao."
Ăn xong bữa cơm này.
Người nhà họ Triệu đều ôm những suy nghĩ khác nhau.
Còn sức ăn của Khương Tô vẫn khiến ai nấy sợ hãi đến lắp ba lắp bắp.
Lượng thức ăn của Khương Tô gần như là bằng sức ăn của hai thanh niên trai tráng.
Làm cô rước lấy ánh mắt đầy ngạc nhiên của Triệu Vân Xuyên.
Cơm nước xong, Khương Tô xin phép ra về.
Ông cụ Triệu muốn giữ cô lại nhưng Khương Tô nói mệt nhọc, phải đi về ngủ.
Ông cụ Triệu thấy không có cách nào giữ cô lại được, chỉ đành nói cô thường ghé nhà chơi.
"Tiên cô, tôi đưa cô về!" Sau khi đi ra khỏi gian nhà phía Đông, có một giọng nói vang lên từ phía sau, Khương Tô vừa quay đầu, đã nhìn thấy Triệu Vân Phong đi từ phía sau lên, ánh mắt anh ta nhìn cô mang theo vài phần ngả ngớn mập mờ, còn mấy phần thử.
Khương Tô nhìn anh ta một cái, vẻ mặt lạnh nhạt: "Không cần."
"Không nể mặt vậy sao?" Triệu Vân Phong vẫn không biết nhục, ngược lại tích cực nói: "Anh dẫn em đi mấy nơi thú vị chơi nhé? Đảm bảo em sẽ thích!"
Khương Tô bị mùi rượu trong miệng anh ta phả ra khiến cô lùi ra sau vài bước, ánh mắt mang theo sự chán ghét không hề che giấu.
Vị quản gia tiễn Khương Tô ra ngoài thờ ơ nói: "Cậu chủ, cậu uống rượu, tốt nhất nên về nghỉ ngơi sớm đi." Không chờ Triệu Vân Phong phản bác ông ấy đã nhướng mắt gọi người đang đứng phía xa: "Cậu chủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận