Bà Cốt Khương Tô

Chương 282

Chương 282Chương 282
"Cô hãy chờ ở dưới này, tôi nói chuyện xong sẽ đi cùng cô."
Địch Cận Duật nói xong lên lầu, đi vài bước vẫn là không yên lòng, lại quay ngược trở về:
"Đừng nghĩ đến chạy trốn, cô chạy tới chỗ nào tôi đều có thể tìm được cô, chờ tôi."
Địch Cận Duật nói xong đi lên lầu.
Biểu cảm của chú Hai Địch phức tạp nhìn cháu trai của mình.
Địch Cận Duật vẻ mặt như thường lướt qua ông ta, đi đến cửa phòng sách của ông cụ Địch, gõ cửa.
Bên trong truyền ra giọng nói mệt mỏi của ông cụ Địch:
"Tiến vào đi."
Địch Cận Duật đẩy mở cửa, lần đầu tiên đi vào phòng sách mà anh chưa từng đặt chân vào.
Chú Hai Địch đứng ở tầng hai nhìn xuống.
Khương Tô cũng ngước đầu nhìn ông ta, trên mặt không có biểu cảm nào.
Chú Hai Địch cảm thấy kỳ lạ, dường như ở bên ngoài nhà Tây thì Khương Tô không giữ thái độ trẻ nhỏ thấy người lớn, trông cô không giống như không hiểu lễ độ, cảm giác cô làm như thế là đương nhiên, chính ông ta cũng không cảm thấy thái độ đó của Khương Tô là sai.
Trong phòng sách.
"Ngồi đi." Ông cụ Địch nói.
Địch Cận Duật đi qua, ngồi xuống cái ghế mà Khương Tô từng ngồi.
Ông cụ Địch nhìn Địch Cận Duật, tâm trạng chưa từng phức tạp như vậy.
Địch Cận Duật giống ông ta, rồi lại khác.
Mắt mày của anh có bóng dáng ông ta thời trẻ, nhưng đôi mắt sắc bén, sâu thẳm hơn.
Đại khái là vì ông ta từ nhỏ đến lớn xuôi gió xuôi nước, người lớn trong nhà đều cưng chiều, ông ta không trải qua khó khăn cuộc đời, lúc còn ở tuổi như Địch Tỉnh Lâu thì ông ta chỉ là một công tử bột cùng Văn Chiêu quậy phá.
Địch Cân Du↠thì khác mất cha me † nhỏ nên tính cách càng trầm ổn, dù là ông ta cũng đoán không ra Cận Duật trong lòng suy nghĩ cái gì.
Ông cụ Địch thời trẻ hơi do dự thiếu quyết đoán, Địch Cận Duật thì làm việc quyết đoán ông ta nhiều, về mặt này, Địch Cận Duật càng giống người mẹ nói mưa là mưa, gió là gió của anh.
Địch Cận Duật mất cha mẹ từ nhỏ, khiến ông ta càng yêu thương anh hơn.
Nhưng Địch Cận Duật dường như trước đến giờ không cho người khác cơ hội thương mình.
Từ cấp 2 anh đã ở trọ trong trường, đến cấp 3, đại học, sau khi tốt nghiệp thì xin đi Thành Bắc làm việc, mọi thứ anh có được hôm nay đều là tự mình kiếm về, không dựa vào gia tộc nửa phần.
Địch Cận Duật trưởng thành rất ưu tú.
Ưu tú hơn ông ta nhiều.
Nhưng...
"Cháu thích con bé kia?" Ông cụ Địch rốt cuộc nói chuyện.
"Đúng vậy." Địch Cận Duật thừa nhận dứt khoát hơn trong tưởng tượng của ông cụ Địch: "Chẳng phải ông kêu cháu dắt người về cho ông gặp sao? Hôm nay ông đã thấy rồi đấy."
Ông cụ Địch ngẩn ra:
"Cô ấy là người tối hôm qua...
Địch Cận Duật gật đầu.
Ông cụ Địch sắc mặt lúc đen lúc trắng, cuối cùng biểu cảm nghiêm khắc nhìn Địch Cận Duật:
"Cháu không thể quen cô ấy, cháu tìm loại người nào đều được, chỉ riêng cô ấy là không thể."
Vẻ mặt của Địch Cận Duật không thay đổi, lạnh nhạt nói:
"Cháu không cần ai hết, cháu chỉ cần cô ấy."
Ông cụ Địch cảm xúc kích động quát:
"Cháu biết cô ấy là loại người gì không? Ông tuyệt đối sẽ không đồng ý hai đứa bên nhau!"
"Cháu không cần bất cứ người nào đồng ý." Địch Cận Duật nói: "Cháu thích cô ấy, cháu muốn ở bên cô ấy, vậy thì chỉ cần cô ấy đồng ý là được. Cháu không muốn theo bất cứ người nào nói cho cháu biết cô ấy là ai, bởi vì cháu không quan tâm."
Ôna e©u Địch còn muốn nói c©ái đì nhưng môi hé ra. khi nhìn Địch Cân Duật thì không thốt thành lời được.
Địch Cận Duật tỏ rõ ý bảo vệ, dường như không chấp nhận ai nói xấu cô nửa chữ.
Anh không chút kiêng dè che chở cô dưới cánh chim của mình.
Làm tốt hơn ông ta năm xưa nhiều.
Ông ta có lý do gì phản đối hai người?
Chỉ vì lòng ích kỷ và ganh ty tồi tệ kia sao?
Ông cụ Địch thật lâu không nói chuyện.
Địch Cận Duật nói: "Ông nội, cháu đi đây, cô ấy đang chờ cháu."
Ông cụ Địch bỗng nhiên cảm thấy rất mệt, ông ta ngước mí mắt đã bắt đầu rũ xuống nhìn Địch Cận Duật, mệt mỏi nói:
"Cháu đi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận