Bà Cốt Khương Tô

Chương 323

Chương 323Chương 323
Ninh Hiểu coi như nghĩ rằng Lê Thuật phải đến lúc một phen nói tạm biệt thâm tình, Lê Thuật nhìn Khương Tô: "Lần sau đến nhớ mang theo một chút đồ ăn cho ta. Cái gì cũng được, thật đó, đồ ăn trong này quả thật không phải cho người ăn."
Ninh Hiểu: "..."
Khương Tô: "..."
Ngục giam của cục quản yêu nằm dưới lòng đất của tòa nhà.
Ninh Hiểu nói, càng đi sâu xuống dưới, cấp bậc của yêu quái bị giam cầm lại càng cao.
Tổng cộng có bảy tầng ngầm.
Lê Thuật chỉ nằm ở tầng ngầm thứ năm mà thôi.
Nếu như Hắc Thuật bị bắt ở trạng thái hiện tại, có thể sẽ bị giam ở tầng thứ sáu, còn vào thời kỳ mạnh của cậu ta, cục quản yêu không bắt được.
Khương Tô cảm thấy, phía dưới này chắc hẳn có không ít người quen cũ của cô.
Trong lòng cô chỉ mới hiện lên suy nghĩ đó, vẫn nhịn được không làm, nếu thật sự làm như vậy, chỉ sợ sẽ gây ra họa lớn, chỉ tưởng tượng một chút chắc vẫn được nhỉ, cô không muốn bị cục quản yêu đuổi giết đâu.
Hôm nay cô mới biết được từ trong miệng Ninh Hiểu, toàn bộ tòa nhà ngay ngắn này đều thuộc về cục quản yêu, tầng lầu phía dưới cũng chỉ được cục quản lý dùng để che giấu.
Đi đến tầng một trên mặt đất, từ thang máy bước ra ngoài liền thấy tắc kè bông Mạn Lệ đang nghiêng người dựa vào bên cạnh cây cột, khi thấy các cô đi ra từ trong thang máy, cô ta thẳng người lên bước về phía bên này, cô ta mang một đôi giày cao gót đầu nhọn, gót giày cũng là một thanh nhọn tỉnh tế, chống đỡ thân thể của cô ta, khi tiếp xúc với sàn nhà gõ ra một loạt âm thanh rất có tình chèn ép.
Ninh Hiểu khẽ cau mày, nhìn về phía Khương Tô.
Gương mặt Khương Tô không hiện lên cảm xúc nào.
Khương Tô là người cực kỳ thích cười, cho dù không có việc gì, khóe miệng lúc nào cũng nhếch lên, vừa ngọt ngào vừa lưu manh.
Nhưng thời điểm mặt cô không chút cảm xúc, khí chất trên người cô bỗng trở nên lạnh thấu xương. Ninh Hiểu rất nhạy cảm với khí chất của người khác.
Lúc này cô ấy cảm giác được Khương Tô đã động sát khi trong lòng.
Cô ấy cảnh giác đưa tay vỗ bả vai Khương Tô một cái, tỏ ý đây không phải là địa điểm tốt để ra tay.
Sát khí của Khương Tô không giảm chút nào.
Dĩ nhiên Mạn Lệ cũng cảm nhận được sát khí trên người Khương Tô, nhưng Khương Tô càng tức giận muốn giết cô ta, trong lòng cô ta càng đắc ý.
Cô ta bước tới, châm biếm giễu cợt nói: "Nghe nói cô cãi nhau với Địch Cận Duật, bị Địch Cận Duật đuổi ra khỏi nhà? Chậc chậc chậc, thật là đáng thương mà."
Ninh Hiểu hiển nhiên không biết còn có chuyện như vậy, cô ấy kinh ngạc nhìn về phía Khương Tô.
Khương Tô cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng khoát tay một cái.
Cả người Mạn Lệ như bị xe đâm phải bay thẳng ra ngoài! Rầm một tiếng, đập vào cây cột mà cô ta mới vừa dựa vào khi nãy! Sau đó nặng nề ngã xuống đất.
Chuyện phát sinh quá nhanh quá bất ngờ! Cơ bản không cho người khác thời gian để kịp phản ứng.
Nịnh Hiểu bị dọa đến sợ ngây người, khiếp sợ nhìn Khương Tô.
Khương Tô không nhìn cô ấy, mà đi về phía Mạn Lệ.
Ninh Hiểu vội chạy tới ngăn Khương Tô lại: "Khương Tô! Đừng xúc động!"
Mạn Lệ té xuống đất, ánh mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, không dám tin nhìn Khương Tô.
Lúc này bảo vệ ngoài cửa đã bị kinh động, vội chạy tới.
"Không sao cả. Mạn Lệ chỉ vô tình té lộn mèo một cái." Ninh Hiểu vừa nói vừa chạy qua đỡ Mạn Lệ đứng lên: "Mạn Lệ, cô bị gì vậy, đi bộ rồi bất ngờ té một cái sao?"
Hai tên bảo vệ hơi nghỉ ngờ.
Động tĩnh mới vừa rồi kia, có chút không giống như bị té.
Nhưng nếu Ninh Hiểu nói là bị ngã, Mạn Lệ cũng không lên tiếng, người ngoài duy nhất là Khương Tô cũng mang gương mặt vô tội.
Hai người bọn họ cảm thấy không có chuyện gì nên do dự rời đi.
KhifZnda Tô hbifớc aua. Ninh Hiểu còn khẩn trương hơn Mạn Lệ: "Khương Tô! Cô đừng xúc động đấy nhé, nơi này là cục quản yêu đấy!"
Cô ấy không phải đang lo cho Mạn Lê, mà lo Khương Tô sẽ ra tay ở đây, đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận