Bà Cốt Khương Tô

Chương 361

Chương 361Chương 361
Ông Tôn bảo anh ta chờ một lát, sau khi hỏi qua Khương Tô mới mời anh ta vào, đi một mạch lên lầu hai.
Người đàn ông nhìn thấy Khương Tô, sắc mặt vẫn bình thường, chỉ lễ phép gật nhẹ đầu: "Chào cô Khương, là ông cụ Triệu bảo tôi tới đây, cô có dặn dò gì cứ việc nói."
Khương Tô nói: "Giúp tôi lấy hết đạn trong cơ thể chú ấy ra, sau đó khâu miệng vết thương lại."
Người đàn ông không hề giật mình, cũng không hỏi thêm gì nhiều, chỉ lấy ra chiếc đèn bàn đã nạp đầy pin để lên bàn, sau đó mở ra cái rương anh ta mang theo ra chuẩn bị làm việc, động tác của anh ta hơi khựng lại một chút, có hơi kỳ lạ nhìn Khương Tô nói: "Cô muốn ở đây sao?"
Khương Tô khẽ gật đầu.
Người đàn ông không nói thêm gì nữa, bắt đầu công việc của mình.
Không biết có phải ảo giác của hay không, anh ta luôn cảm thấy nhiệt độ trên lầu hai này lạnh hơn rất nhiều, giống như đang mở máy lạnh vậy.
Trước tiên, người đàn ông kiểm tra các dấu hiệu sự sống của Địch Cận Duật, sau khi xác nhận người đã chết, anh ta dùng kéo cắt bỏ áo của Địch Cận Duật, người đàn ông đã từng chứng kiến thảm trạng, cho nên khi nhìn thấy vết thương ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích chút nào, đeo một chiếc đèn pha siêu sáng lên đầu, sau đó đeo găng tay và cầm lấy dao mổ.
Khương Tô cứ đứng ở nơi đó, nhìn người đàn ông dùng dao mổ cắt vết thương của Địch Cận Duật ra, Địch Cận Duật mới chết không bao lâu, dao mổ cắt da của anh ra vẫn sẽ có máu chảy, người đàn ông lau máu đỉi, sau đó dùng cái kẹp kẹp lấy một viên đạn từ trong người Địch Cận Duật ra, một viên, hai viên, ba viên, bốn viên, năm viên.
Âm thanh đạn rơi vào mâm sắt phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Giống như rơi vào trong lòng Khương Tô.
Người đàn ông đã từng xử lý qua rất nhiều tình huống tương tự, nhưng bị người khác mặt không cảm xúc đứng bên cạnh quan sát như thế vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa còn là một cô gái nhỏ dáng vẻ non nớt.
Anh ta lấy viên đạn ra, sau đó bắt đầu khâu lại, động tác anh ta khâu vết thương rất nhanh, dáng vẻ anh ta thường thường không có gì đặc biệt, không xem là đẹp cũng không coi là xấu, chỉ thuộc kiểu đại trà, nhưng hai bàn tay kia lại vô cùng đẹp mắt, mười ngón tay thon dài, cứng cáp có lực, thủ pháp gần như khiến người ta có chút hoa mắt.
Ngoại trừ vết thương bị đạn bắn, trên người Địch Cận Duật còn có vết đao to nhỏ, trong đó có vết thương gần như là bị đạn bắn muốn nổ tung ở cánh tay, nhìn thấy mà giật mình.
Người đàn ông khâu lại từng cái một, cuối cùng dùng một miếng bông tẩm cồn lau sạch vết máu bên ngoài vết thương.
Đặt dao mổ vào trong hộp, lại cởi găng tay ném vào cái rương, nói: "Xong rồi."
"Vất vả rồi." Khương Tô nhàn nhạt nói.
Người đàn ông hướng về phía Khương Tô gật nhẹ đầu, sau đó nói: "Nếu như không có chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước."
Khương Tô gật đầu.
Người đàn ông thu dọn cái hộp xong, không để lại chút rác nào, gọn gàng rời đi.
Ông Tôn tiễn anh ta ra bên ngoài viện.
Nhìn người đàn ông lên chiếc xe bình dân đi xa.
Ông Tôn đi vào trong phòng.
Nhìn thấy Hắc Thuật mặt lạnh ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, liền hỏi: "Đói không? Có muốn tôi làm cho cậu chút đồ ăn không?"
Hắc Thuật nói: "Nói nghe xem, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"
Tầng hai.
Khương Tô gọi bầy quỷ tới.
"Các ngươi ai muốn đi đầu thai à?"
Quỷ lớn quỷ nhỏ nhìn nhau, vì không biết Khương Tô có ý gì, cho nên đều không dám lên tiếng.
Đầu thai đương nhiên là chuyện tốt.
Những cô hồn dã quỷ như bọn chúng, từ khi có cơ duyên, nếu không sẽ không cách nào đi đầu thai.
Bởi vì không có người thờ cúng, cho nên trong vòng mấy chục mấy trăm năm cũng sẽ được em cảm hoàn toàn biến mất trong trời đất.
Cho dù làm quỷ cũng chẳng có gì thú vị, làm gì cũng không được, nếu không có Ông Tôn có lòng tốt cúng bái bọn chúng, thì bọn chúng ngay cả cơm ăn, quần áo mặc cũng là vấn đề, chỉ là không thể hạ nổi quyết tâm mà biến mất thành tro bụi, thế là bọn chúng chỉ có thể loay hoay trong căn gác mái nàv.
Bạn cần đăng nhập để bình luận