Bà Cốt Khương Tô

Chương 274

Chương 274Chương 274
Quý bà Uông nói xong đuổi ba người ra ngoài, khăng khăng muốn Thẩm Thâm đi chung với hai người.
Ba người đứng ngoài đường quay sang ngó nhau.
Thẩm Thâm mím môi nói:
"Hai người cứ kệ tôi, tự tôi đi tìm một chỗ ngồi một chút là được."
Thẩm Thâm bị quý bà Uông đuổi ra, trên người thậm chí không mang theo điện thoại.
Khương Tô nói: "Nếu đã đi ra thì cùng đi dạo cũng được."
Cô không chú ý vẻ mặt của Địch Cận Duật đứng bên cạnh.
Thẩm Thâm hỏi:
"Sẽ không quấy rầy các người chứ?"
"Đương nhiên sẽ không." Khương Tô cười híp mắt nói, còn quay đầu hỏi Địch Cận Duật:
"Chú Địch có nghĩ vậy không?"
Địch Cận Duật:
" vs. ừ"
Vì thế ba người lên xe.
Địch Cận Duật kỳ thực là có việc muốn nói với Khương Tô, nhưng có Thẩm Thâm làm kỳ đà, anh không tiện nói ra.
Địch Cận Duật và Thẩm Thâm đều là mẫu người kiệm lời, một đường giữ im lặng, ba người nhóm Khương Tô quá đẹp nên được nhiều người chú ý.
Thành Tây là một tòa thành cổ, giữ lại nhiều kiến trúc thời xưa, rường cột chạm trổ khí phái phi phàm. Những kiến trúc này không phải nhà riêng, mà là di sản văn hóa quốc gia cho du khách tham quan thưởng thức.
Khương Tô đi ra từ cửa sau một tòa kiến trúc cổ đại, cô bỗng đi tới một phương hướng như bị cái gì dẫn dắt.
Địch Cận Duật và Thẩm Thâm đi theo sau cô, ngẫu nhiên trò chuyện về việc học và quy hoạch tương lai của Thẩm Thâm.
Cuối cùng Khương Tô ngừng lại trước một tòa nhà hai tầng dường như xây theo kiến trúc Tây Dương thời dân quốc. Cô ngửa đầu xem, ập vào mặt là cảm giác quen thuộc, dường như thoáng chốc thời không chuyển đổi, trở lai mấv chuc năm trước. Khi#?na Tô cảm điác nơi này vô cùng thân auen. cảm giác đó mãnh liệt còn hơn là nhà họ Triệu, nhưng cô vẫn không có chút xíu ký ức gì về nơi này.
Khi Khương Tô đứng ở cửa thì cánh cửa mở ra từ bên trong.
Một người đàn ông trung niên từ bên trong đi ra, nhìn thấy Khương Tô đứng ở cửa thì ngây ra một lúc, cho rằng cô là lữ khách nhầm tưởng nhà này là điểm du lịch, nên đóng cửa lại và nói với cô:
"Chỗ này không phải địa điểm du lịch mà là nhà riêng."
Khương Tô hỏi:
"Đây là nhà của ông à?"
Người đàn ông trung niên trước mắt cô khí độ bất phàm, nhìn liền biết không phải người bình thường.
Người đàn ông trung niên đang định nói chuyện, bỗng nhiên giương mắt, ngây ra một lúc: "Cận Duật? Thẩm Thâm?"
Địch Cận Duật và Thẩm Thâm vừa lúc đi tới, trông thấy người đàn ông trung niên cũng rất bất ngờ.
Địch Cận Duật lại gần hỏi:
"Chú Hai, sao chú ở đây?"
Thẩm Thâm cũng lễ phép chào hỏi:
"Cậu Hai."
Người đàn ông trung niên được Địch Cận Duật gọi là chú Hai nhìn Khương Tô một cái rồi hỏi:
"Hai đứa quen cô gái này à?"
Địch Cận Duật gật đầu: "Là bạn của cháu, Khương Tô."
Anh giới thiệu với cô:
"Khương Tô, đây là chú Hai."
Khương Tô ngoan ngoãn chào:
"Chào chú Hai."
Chú Hai có thiện cảm thiên nhiên với Khương Tô, cười khẽ ừ, quay sang hỏi Địch Cận Duật:
"Sao mấy đứa đến chỗ này?"
"Cô ấy lần đầu tới Thành Tây, cháu dẫn cô ấy đi dạo chơi lỡ lạc bước tới đây." Địch Cận Duật trả lời xong nhìn thoáng qua nhà kiểu Tây ở trước mắt:
"'Ð9âvlà " Chú Hai nói: "Đây là nhà của một người bạn cũ của ông nội cháu, đã mấy chục năm qua luôn là ông nội của cháu chăm sóc thay, đã lâu không đến nên ông ấy kêu chú đến xem."
Lần đầu Địch Cận Duật biết về chỗ này.
"Cháu có thể đi vào nhìn xem không?" Khương Tô bỗng nhiên hỏi.
Chú Hai nhìn cô một cái, lại nhìn Địch Cận Duật, thầm nghĩ cô gái có thể được anh dẫn đi dạo thì phỏng chừng quan hệ của hai người không tầm thường, thế là nói:
"Có thể xem, nhưng không được chạm vào đồ đạc bên trong."
Chú Hai vừa nói vừa mở cửa ra:
"Vào trong đi."
Khương Tô bước vào.
Địch Cận Duật có chút kỳ lạ, lúc đi dạo qua những kiến trúc cổ này thì Khương Tô có vẻ nhàm chán, vì sao cảm thấy hứng thú với nhà Tây trông rất bình thường này?
Đi qua cửa là một cái sân khá to, hai bên trồng các loại hoa cỏ, đều nở rộ rực rỡ, hiển nhiên thường được chăm sóc.
Chú Hai nói với Địch Cận Duật:
Bạn cần đăng nhập để bình luận