Bà Cốt Khương Tô

Chương 273

Chương 273Chương 273
Bà ấy nghĩ Khương Hoan đã mất thì mình nên chăm sóc cháu gái duy nhất trên đời của Khương Hoan. Mà chăm sóc cỡ nào cũng không bằng tự bà ấy theo dõi, hơn nữa cháu trai của mình nên bà ấy biết, chúng tuyệt đối sẽ không bạc đãi Khương Tô.
Khương Tô không biết quý bà Uông đang âm thầm làm mai cho cô, hiện giờ cô đang nằm trên ghế dài dưới dù che nắng, ăn bánh uống trà rất thích thú.
Bên kia.
Địch Cận Duật cũng gặp chút rắc rối.
Trong lúc ăn cơm trưa, ông cụ Địch bỗng nhiên chậm rãi nói:
"Ông nghe nói khuya hôm qua cháu mang một cô gái về nhà?"
Phản ứng của chú Tưởng lớn nhất, bưng chén trợn mắt há hốc mồm nhìn Địch Cận Duật ngồi phía đối diện.
Đương sự ngược lại bình tĩnh, nuốt cơm xuống mới thong thả từ tốn nói:
"Tin tức của ngài đã nhầm, không phải nửa đêm, là chưa tới mười một giờ tối, một người bạn có việc đến tìm cháu."
Chú Tưởng muốn hỏi, nhưng nơi này có ông cụ Địch là bối phận cao nhất, chú Tưởng không tiện mở miệng, chờ ông cụ hỏi.
Ông cụ Địch ngoài ý muốn liếc hướng Địch Cận Duật, hiển nhiên không ngờ anh thừa nhận sảng khoái như vậy:
"Bạn gì mà nửa đêm lén lút vào, còn là con gái, có cái gì không thể cho người ta thấy?"
Chú Tưởng nhìn Địch Cận Duật: Giỏi đấy thằng nhóc, học được hơn nửa đêm mang con gái về nhà qua đêm?
"Cô ấy không phải người không thể gặp mặt ai, cũng không phải lén lút vào, là cháu mời tới."
Giọng điệu của Địch Cận Duật bình thản nhưng tỏ rõ ý bảo vệ.
Ông cụ Địch không giận, giương mắt nói: "Khi nào có thời gian mang lại đây cho ông gặp."
Thấy Địch Cận Duật không nói lời nào, ông cụ Địch bổ sung thêm:
"Cháu không còn nhỏ nữa, nên chú ý nhiều hơn về mặt này."
Địch Cận Duật thản nhiên đáp: "Đã biết."...
Quý bà Uông đang ngồi trong phòng khách hỏi thăm tình hình gần đây của Thẩm Thâm.
Người hầu lại tiến vào:
"Thưa bà, cậu Địch đến."
Quý bà Uông rất bất ngờ, trong giọng nói chất chứa vui sướng:
"Cận Duật ư? Hôm nay là ngày gì vậy, người tám trăm năm cũng khó thấy mặt mà giờ đều tới đây."
Địch Cận Duật đi theo sau người hầu đi vào, cười chào quý bà Uông:
"Bà cô."
Quý bà Uông đứng lên cười nói:
"Ngọn gió nào thổi người bận rộn như cháu đến chỗ của bà vậy?"
Địch Cận Duật mỉm cười.
Thẩm Thâm đứng lên chào:
"Anh Cận Duật."
Địch Cận Duật hỏi:
"Em về từ khi nào?"
Thẩm Thâm đáp:
"Hai ngày trước."
Địch Cận Duật gật đầu, tiếp đó nói với quý bà Uông:
"Bà cô, không giấu gì bà, cháu tới nhà bà vì tìm người."
Quý bà Uông kinh ngạc hỏi:
"Đến chỗ bà tìm người? Tìm ai?"
Quý bà Uông đột nhiên nghĩ tới cái gì, thay đổi sắc mặt.
Đừng nói là...
Địch Cận Duật không phát hiện quý bà Uông khác lạ, nói:
"Cháu đến tìm Khương Tô."
Quý bà Uông giật thót tim.
Bà ấy hỏi:
"Cháu .. . cháu quen con bé?"
Chợt một giọng nói ngọt ngào vang lên: "Chú Địch?"
Địch Cân Du↠auav đầu lai liền trâng thấy Khương Tô †IY sau sảnh đi vào, anh không phát hiện khoảnh khắc nhìn thấy cô thì đường nét cứng lạnh trên khuôn mặt mềm xuống.
Thẩm Thâm chú ý thấy nét mặt của Địch Cận Duật thay đổi.
Cậu ta nhìn về phía Khương Tô, thấy cô nhìn Địch Cận Duật với biểu cảm hoàn toàn khác với lúc gặp mình, mắt cô cong thành trăng non, khi cười thì vừa ngọt vừa mềm mại:
"Sao chú Địch tới đây? Tôi còn tưởng hôm nay chú về Thành Bắc chứ."
Địch Cận Duật nói:
"Tôi nghỉ cuối năm, cô lần đầu tiên đến Thành Tây nên tôi muốn dẫn cô đi dạo, thể hiện tình chủ nhà."
Khương Tô nói:
"Được!"
Quý bà Uông lúc này vội vàng nói: "Vừa lúc, A Thâm, cháu cũng đi cùng họ đi."
Địch Cận Duật có chút ngoài ý muốn nhìn về hướng quý bà Uông.
Quý bà Uông giả vờ không thấy ánh mắt của anh.
Địch Cận Duật hỏi Thẩm Thâm:
"Tiểu Thâm, em muốn đi chung với chúng tôi không?"
Dưới ánh nhìn của quý bà Uông, Thẩm Thâm bình tĩnh nói:
"Em chưa đọc sách xong, hai người đi đi."
Thẩm Thâm nói xong bản năng nhìn Khương Tô.
Cô không nhìn cậu ta, không biết đang nghĩ cái gì.
Quý bà Uông lại nói:
"Đọc sách làm gì, khó khăn lắm mới trở về một chuyến mà chỉ biết ru rú ở trong phòng đọc sách, cháu đã bao lâu rồi không xem Thành Tây? Thừa dịp này ngắm thành phố đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận