Bà Cốt Khương Tô

Chương 148

Chương 148Chương 148
"Một nửa là fan giả mạo à?" Khương Tô cà khia, cầm lấy đồ ăn Địch Cận Duật đẩy qua và bắt đầu ăn, sáng chỉ ăn có một chút, cùng lúc nãy căng thẳng khi vừa nhìn thấy Địch Cận Duật nên không cảm giác đói, bây giờ như có thể ăn được cả con bò, ăn như hổ đói vậy.
Địch Cận Duật nhìn cô một lúc, hỏi: "Vết thương ở bụng cô không ảnh hưởng đến việc ăn uống chứ?"
Địch Cận Duật vừa nói, Lê Thuật chê bai nói: "Đừng có nói nữa, đồ sáng sáng nay cô ăn vào từ miệng, ra từ bụng, xuýt nữa làm tôi ghê tởm đến mức phải ói."
Sáng nay, Khương Tô ăn sáng xong đã đi ngủ, một lúc sau đột nhiên tỉnh dậy đi vào nhà vệ sinh, một hồi sau lại kêu anh ta đến, cô tháo băng gạc ra, đồ ăn mà cô ăn vào chảy ra từ những chỗ chưa lành, cảnh tượng đó khiến anh ta cả đời cũng khó có thể quên được, sự ham muốn với Khương Tô cũng bị hình ảnh này làm cho tan biến.
Cuối cùng, anh ta còn phải giúp cô dọn dẹp sạch sẽ từng chút một, bây giờ nhớ lại, anh ta lại thấy thật khó chịu.
Cũng không ai quan tâm anh ta có ăn hay không.
Khương Tô ăn như hổ đói, ăn xong một hộp lại thêm một hộp nữa.
Sau khi nhìn Khương Tô với biểu cảm phức tạp, Địch Cận Duật cũng bắt đầu ăn cơm.
Tối hôm qua chạy cả đêm, hôm nay lại ở trong xe xem camera cả ngày, không phải không có thời gian để ăn, chỉ là ăn không vào, bây giờ Khương Tô ngay trước mắt anh, rõ ràng như vậy, gánh nặng trong lòng của anh nhẹ lại, liền cảm thấy đói.
Lê Thuật nhìn hai người ăn như hổ đói này một cách chê bai, không quên nhắc nhở Khương Tô: "Ngươi ăn ít lại, nếu lần này chảy ra nữa, ngươi đi mà kêu anh ta dọn nhé." Nói xong đứng dậy, rót hai ly nước và đem qua cho hai người, anh ta cũng cảm thấy sợ khi thấy họ ăn như vậy.
"Cảm ơn." Địch Cận Duật uống một ngụm nước, lại tiếp tục ăn.
Lê Thuật mỉa mai nói rằng: "Cũng khá lễ phép, tôi còn tưởng đôi mắt của những người trong cục quản yêu mọc ở trên trời."
Làm yêu quái nếu muốn đi trên trần gian mà không cần phải lo sợ, thì phải đến cục quản yêu lập hồ sơ và xin giấy phép, nhưng giấy phép của cục quản yêu không phải dễ xin, yêu quái tiếp xúc qua với cục quản yêu, không ai là không cần phải chịu nhục cả, đi ra từ cục quản yêu đều phải chửi mẹ của họ.
Địch Cận Duật không phản bác.
Cục quản yêu và yêu quái vốn là hai phía đối lập với nhau.
Thành viên cục quản yêu chết trong tay yêu quái cũng đếm không xuể, khó tránh khỏi việc trút giận, cho nên nếu muốn cục quản yêu có mặt tốt với yêu quái, trừ khi ngày nào đó con người có thể chung sống hòa bình với yêu quái, nhưng thực lực của hai bên phải tương đối nhau, nếu không thì ngày này chắc mãi cũng không đến được. Câu nói "nếu không cùng tộc loại với ta, lòng dạ họ ắt sẽ khác đi.", cũng không phải là nói mà không có bằng chứng.
Địch Cận Duật ăn hai hộp cơm là đã ăn không nổi nữa rồi.
Khương Tô bắt đầu ăn hộp thứ tư.
Lê Thuật chỉ uống tí nước.
"Đi nhờ nhà vệ sinh cái." Địch Cận Duật nói với Lê Thuật.
Lê Thuật đưa tay ra chỉ chỗ.
"Cảm ơn." Địch Cận Duật đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Địch Cận Duật vừa đi, Lê Thuật hỏi: "Ngươi thật sự định đi cùng anh ta sao?"
Khương Tô suy nghĩ, sau đó cô gật đầu.
Lê Thuật nói: "Nếu như ngươi bị người ta bắt đi giải phẫu thật, ngươi đừng có mong chờ ta sẽ đến cứu ngươi."
Khương Tô nói: "Ta cũng chưa từng mong chờ."
Lê Thuật nói: "Ngươi qua cầu rút ván phải không? Hôm nay, ai là người đến bệnh viện đón ngươi từ sáng sớm? Lợi dụng ta xong liền trở mặt sao?"
Khương Tô nói: "Mấy trăm năm trước, khi ngươi còn đang ở trong bụng mẹ, nếu không phải ta đã cứu mẹ ngươi thì giờ ngươi cũng không có ở đây rồi."
Lê Thuật: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận