Bà Cốt Khương Tô

Chương 384

Chương 384Chương 384
Khương Tô chính là nhang muỗi biết đi, lấy cô làm trung tâm trong phạm vi ba mét, tuyệt đối sẽ không có một con muỗi nào xuất hiện, đừng nói là hút máu của cô, chúng thấy cô là tránh như tránh tà.
Trước kia Khương Tô đã từng đi Miêu Cương, nơi đó rất thịnh hành cổ trùng.
Dù có nghĩ cả trăm cả ngàn lần cũng không thể nghĩ hết được công năng và thể loại của những loại cổ đó.
Trước kia từng có đàn ông Miêu Cương vì yêu cô mà lên kế hoạch muốn hạ cổ cô.
Tiếc rằng Khương Tô bách cổ bất xâm.
Mục tiêu ban đầu của Lâm Vân không phải ông cụ Triệu, chẳng qua ông cụ Triệu chỉ là một bước trong kế hoạch của Lâm Vân, mà người nhà họ Triệu tìm Khương Tô cũng nằm trong kế hoạch của cô ta, tựa như tất cả đều đã nằm hết trong toán tính của cô ta.
Nhưng chắc chắn cô ta không ngờ rằng ấy thế mà Khương Tô không trúng cổ đã được hút ra từ người ông cụ Triệu, hai là không ngờ rằng cổ trùng vốn không thể tồn tại trong cơ thể Khương Tô.
Lâm Vân tính toán hạ cổ lên người Khương Tô, có thể nói đây là kế hoạch đã sai ngay từ bước đầu tiên.
Sắc mặt Lâm Vân hết tái xanh rồi chuyển qua trắng bệch, rõ ràng đã bị đả kích rất nặng nề.
"Sao có thể..."
Trước nay cô ta dùng cổ chưa bao giờ bị thất thủ.
Cô ta chính là ngôi sao mới nổi được gửi gắm rất nhiều kỳ vọng trong cái nghề này.
Cô ta chính là độc nhất vô nhị.
Nhưng lại liên tục thất bại thảm hại trước Khương Tô, sinh lý và tâm lý của cô ta cùng bị đả kích nặng nầ.
Trong tình huống Khương Tô chẳng động tay động chân làm gì, thế mà Lâm Vân lại bị chọc tức đến mức phun ra một ngụm máu, khóe miệng cô ta dính máu, sắc mặt trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Rốt cuộc cô là ai?!"
Khương Tô lười nói chuyện với cô ta, lập tức niệm chú để cô ta ngậm miệng lại, sau đó lại khống chế tay chân không cho cô ta cử động, rồi nói với quản gia: "Giao lại cô gái này cho ông."
Quản gia nghiêm túc gật đầu.
Đúng lúc này, ông cụ Triệu hôn mê nằm trên giường hai ngày đã dần tỉnh lại, đôi mắt mở to ra, rồi nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của Khương Tô đang đứng trước giường, trong cơn mơ hồ tựa như ông cụ đã thấy Khương Hoan, muốn vươn tay chân ra nhưng rồi phát hiện mình không thể cử động, chỉ có thể khó nhọc cất tiếng: "Hoan Hoan... Cô đến đón tôi sao?"
Khương Tô nghe thấy giọng nói của ông cụ Triệu, sắc mặt sa sầm chẳng mấy vui vẻ: "Ông còn chưa tới lúc chết đâu."
Ông cụ Triệu vừa nghe giọng nói của Khương Tô đã lập tức tỉnh táo lại, rồi liếc nhìn quản gia đang đứng bên cạnh ân cần quan tâm mình, sau đó nhìn Khương Tô hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
Khương Tô tức giận: "Chẳng phải là vì để thu dọn tàn cuộc rối như tơ vò của ông sao? Mạng của ông coi như là được tôi cứu về rồi, nếu mấy chuyện gia đình lung tung hỗn loạn này không chịu xử lý sớm, tôi không chắc lần sau ông có thể may mắn vậy hay không đâu, lúc đó ông cũng đừng cho người đi gọi tôi nữa, chết quách luôn cho rồi đi!"
Ông cụ Triệu chỉ cảm thấy mình vừa ngủ một giấc dậy, đầu óc còn đang mù mờ mà đã bị Khương Tô răn dạy một trận, nếu như đổi thành người khác thì ông cụ đã nổi giận đùng đùng rồi, nhưng giờ đây bị Khương Tô mắng, ông cụ lại chẳng dám cãi lại nửa câu, chỉ lén liếc trộm quản gia, muốn dò hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng quản gia lại ra hiệu cho ông cụ nhìn sang bên cạnh.
Ông cụ Triệu nhìn theo hướng chỉ của quản gia, lập tức ngạc nhiên, bạn gái của cháu trai ông cụ đang ngồi trong góc tường, sắc mặt tái nhợt không thể cử động được, giống như bị thứ gì trói chặt vậy.
Khi Lâm Vân nghe thấy giọng điệu của Khương Tô nói chuyện với ông cụ Triệu, càng nghe cô ta càng cảm thấy không thích hợp.
Khương Tô nói: "Ông tự ước lượng xem mạng của ông đáng giá bao nhiêu, tiền cứ gửi thẳng vào tài khoản của tôi là được."
Ông cụ Triệu còn có thể nói cái gì nữa đây, chỉ đành gật đầu.
Nhưng đầu óc vẫn còn ngẩn ngơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận