Bà Cốt Khương Tô

Chương 291

Chương 291Chương 291
Triển lãm tranh của Triệu Vân Xuyên cấm chụp hình, nên không ai có thể ghi lại nội dung bức tranh.
Người từng may mắn xem tranh thì bản năng phóng đại điểm đặc sắc của tranh.
Bức tranh tự cháy càng tuyên truyền điểm kỳ dị này phóng đại lên, trong phút chốc tranh vẽ thiếu nữ thần bí tự cháy chiếm đề tài một thời gian dài, thiếu nữ thần bí trong tranh cũng thành đối tượng mọi người tìm tòi nghiên cứu.
Dù Triệu Vân Xuyên khẳng định trong hiện thực không có người giống thiếu nữ trong tranh.
Trong lúc đề tài ồn ào, giá trị con người của Triệu Vân Xuyên cũng vô hình nâng cao.
Thậm chí có người nguyện ý ra giá cao mua lồng kính khung ảnh của bức tranh bị đốt.
Mấy ngày sau Khương Tô mới biết chuyện bức tranh mà Triệu Vân Xuyên vẽ mình bị đốt.
"Rất kỳ lạ, tranh tự nhiên bị cháy." Triệu Vân Xuyên nói cho cô biết nghỉ ngờ của mình: "Nhưng chỉ đốt tranh, lồng kính khung ảnh và bức tường ở mặt sau không bị gì cả."
Khương Tô dùng ngón tay sờ bên trong lồng kính, tiếp đó đặt ở chóp mũi ngửi:
"Đúng là hơi lạ."
Đã trải qua mấy ngày, cho dù có mùi thì đại khái cũng tán đi hết.
Khương Tô hỏi:
"Lúc ấy anh có phát hiện điều gì kỳ lạ không?"
Triệu Vân Xuyên ngẫm nghĩ nói:
"Có một người kỳ lạ, nhưng trông không giống như người sẽ đốt tranh của tôi."
Khương Tô nhướng mày nói:
"Không chừng là kẻ thù của tôi đốt."
Triệu Vân Xuyên cho rằng cô nói đùa:
"Dù có kẻ thù thì nên là kẻ thù của tôi."
KhuZZnda Tô cười nói: "Trên mạng còn có người nói là anh cố ý tạo scandal."
Triệu Vân Xuyên bất đắc dĩ khẽ thở dài:
"Nếu làm thế thì tôi sẽ chọn bức tranh khác."
Triệu Vân Xuyên luôn treo bức tranh kia trên vách tường cạnh giường trong phòng tranh của mình, mỗi khi ngắm nó thì tâm trạng của anh ta sẽ rất vi diệu bình tĩnh trở lại.
Hai ngày này Triệu Vân Xuyên ngủ ở phòng tranh, nhìn vách tường trống trơn cứ cảm thấy thiếu mất vài thứ.
Triệu Vân Xuyên hỏi:
"Tôi nghe nói mấy ngày hôm trước cô đi Thành Tây?"
Khương Tô dửng dưng gật đầu.
Triệu Vân Xuyên đang định hỏi cái gì thì điện thoại của Khương Tô reo chuông.
Khương Tô lấy di động ra khỏi túi, là Ninh Hiểu gọi tới, cô nghe được vài câu thì cau mày.
Triệu Vân Xuyên thấy sắc mặt của Khương Tô trở nên càng lúc càng kém.
Cô cúp điện thoại.
Triệu Vân Xuyên hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì." Khương Tô nói: "Tôi có việc phải đi, hôm nào gặp lại."
Triệu Vân Xuyên nói ngay:
"Tôi đưa cô đi."
Khương Tô nói:
"Không cần, tôi kêu xe qua đón."
Triệu Vân Xuyên nói:
"Tôi có thể hỗ trợ."
"Chuyện này anh không giúp được." Khương Tô đầy ẩn ý nói, tiếp đó vội vàng rời khỏi.
Khương Tô vừa lên taxi thì Địch Cận Duật gọi tới:
"Cô đang ở đâu? Tôi qua đón cô ngay."
Mười phút sau, Khương Tô ngồi trên xe của Địch Cận Duật.
Khương Tô hỏi: "Chú biết tình huống càng tỉ mỉ không?"
Địch Cận Duật vừa lái xe vừa trả lời:
"Tạm thời còn không biết, Ninh Hiểu ở trong điện thoại nói không rõ ràng, đến trong cục liền biết."
Khương Tô gật đầu.
"Đừng lo lắng." Địch Cận Duật nói: "Có tôi ở đây."
Khương Tô nhìn anh, chân mày cau hơi giãn ra.
Ninh Hiểu ở trong điện thoại nói không rõ ràng, nhưng cô ấy nói rõ một điều.
Hắc Thuật giết người, hiện tại đang bị Cục Quản Yêu truy nã toàn thành phố.
Khương Tô làm chủ nhân của Hắc Thuật phải đi Cục Quản Yêu nhận điều tra.
Đây là Khương Tô lần đầu tiên tới Cục Quản Yêu.
Cô không ngờ Cục Quản Yêu lớn như thế, và trắng trợn đến vậy, ở tầng mười một đến tầng mười bảy trong cao ốc cao nhất trung tâm thành phố.
Khương Tô và Địch Cận Duật dừng lại ở tầng mười một.
Ninh Hiểu đã chờ lâu, sắc mặt nghiêm túc, câu nói đầu tiên là: "Hiện tại tình huống không lạc quan."
Khi Ninh Hiểu hỏi Khương Tô rằng Hắc Thuật có khả năng giết người hay không.
Khương Tô không biết nên đáp lại như thế nào.
Theo lý thì cô nên nói chắc chắn là không.
Nhưng trên thực tế, cô cũng không biết.
Khương Tô chỉ có thể nói, Hắc Thuật đã rất nhiều năm không giết người, ít nhất trong thời gian mấy chục năm cậu ta không biến hóa này.
Hắc Thuật đã từng là đại yêu quái, hơn nữa tiếng dữ vang dội, tuy cậu ta không thích nói nhiều về chuyện quá khứ nhưng bảo rằng cậu ta chưa từng giết ai, chính Khương Tô còn không tin được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận