Bà Cốt Khương Tô

Chương 211

Chương 211Chương 211
Cả hai chiếc quan tài đều được phủ một lớp hoàng thổ dày đặc, không ai biết bọn họ vừa chôn một người sống.
Kết thúc mọi việc cũng đã là một giờ rưỡi sáng.
Khương Tô liên tục ngáp ngủ, nhưng chuyện tối nay vẫn chưa kết thúc nên cô hạ quyết tâm.
Lúc xuống núi, Khương Tô nhất thời quên bảo Địch Cận Duật cõng cô, nhưng Địch Cận Duật lại chủ động ngồi xổm trước mặt cô: "Lên đi."
Khương Tô cảm giác trong lòng hơi vui mừng.
"Chú Địch." Khương Tô nằm trên lưng Địch Cận Duật, đường núi khó đi, nhưng Địch Cận Duật bước đi rất vững vàng, cô không hề cảm thấy có chút chông chênh nào.
"Ừm?"
"Không có gì, chỉ là tôi đột nhiên muốn gọi chú thôi."
"nó Ừm."
Xuống núi.
Mọi người đều mệt mỏi.
Châu Chính Quang đã sắp xếp đưa tất cả khách khứa từ ngoài trấn đến các khách sạn trong thành phố.
Trấn Thương cách thành phố chưa đầy nửa giờ.
Về phần Địch Cận Duật và Khương Tô, đều được người ông lão mù cử đi, Tăng Hùng, đón rồi.
Trên đường đi, Tăng Hùng đột nhiên kỳ quái hỏi: "Cô có biết người nào tên là Trương Tú Chỉ không?"
Hắn đang hỏi Khương Tô.
"Trương Tú Chỉ?" Khương Tô suy nghĩ một chút, trong đầu không có ấn tượng gì: "Tôi không biết người này, làm sao vậy?"
"Sau này cô tới đó phải cẩn thận." Tăng Hùng nói: "Sư nương ta đầu óc có vấn đề, bảo sư phụ ta gọi các ngươi tới."
Một tia sáng lóe lên trong mắt Khương Tô.
Trời tối như vậy nhưng trong nhà ông lão mù lại không có một bóng điện nào bật lên, người không biết lại tưởng bọn họ đã ngủ hết rồi.
Ngôi nhà của ông lão mù là một tòa nhà hai tầng, gia đình ông ta họ đều sống ở tầng hai.
Khương Tô vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi mốc, mùi này nồng đến nỗi ngay cả Địch Cận Duật cũng khế cau mày.
Tăng Hùng đã quen đến mức không ngửi ra gì bất ổn, trong tay hắn cầm đèn pin soi trước mặt, giải thích với Khương Tô: "Đầu của sư nương tôi có vấn đề, bà ấy không thể nhìn thấy ánh sáng. Bằng không, bà ấy sẽ phát điên, kể cả có là ban ngày thì cửa sổ cũng phải đóng kín, ban đêm không bật đèn nên lúc nào cũng tối. Tôi thường không chịu nổi, cũng sẽ không ở đây nếu có thể. Lát nữa nếu bà ấy có nói vớ vẩn thì hai người có thể rời đi."
Giọng điệu của hắn tràn đầy mùi vị chán ghét Trương Tú Chỉ.
Bọn họ đã đi lên tầng hai.
Tăng Hùng tắt đèn pin.
Hắn dẫn Khương Tô và Địch Cận Duật vào.
Tăng Hùng nói: "Chúng ta tới rồi."
Trong bóng tối, một giọng nói ồm ồm khó nghe, kèm theo tiếng nghiến răng nghiến lợi và hận ý sâu sắc truyền đến từ trong góc:
"Khương Hoan, là cô sao?"
Đôi mắt của Khương Tô hơi nheo lại.
Bóng tối không ảnh hưởng đến tầm nhìn của Khương Tô.
Sau khi vào nhà, cô lập tức nhìn thấy bà lão tên Trương Tú Chỉ đang ngồi trên xe lăn.
Suốt mấy chục năm không được nhìn thấy ánh nắng khiến làn da của bà ấy trở nên vô cùng nhợt nhạt, xanh xao, giống như ông lão mù, bà ấy cũng bị mù một mắt, một người bị bên trái một người bị bên phải, cả hai đều được bịt kín bằng cao su đen, đôi mắt còn nguyên vẹn đang dữ tợn nhìn cô, chứa đầy sự căm hận sâu sắc.
Luồng hơi thở chết chóc đầy oán khí bao trùm lấy cô, thậm chí còn mạnh hơn cả ông lão mù.
Bà ấy gọi tên "Khương Hoan".
Rõ ràng là đã biết cô từ mấy chục năm trước.
Có điều cái tên Trương Tú Chỉ đối với cô hoàn toàn xa lạ, nhìn bà lão này, cô không thể phân biệt được trước đó mình và bà lão này có quan hệ gì hay không. Khương Hoan đã bị mất, đến giờ cô vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.
Nhưng rõ ràng, bà lão tên Trương Tú Chi này không chỉ quen biết cô mà còn có ác cảm với cô.
Ánh mắt bà ấy nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
"Là cô! Khương Hoan! Là cô!" Lúc này, Trương Tú Chỉ di chuyển xe lăn, hưng phấn lao về phía Khương Tô: "Sao bao nhiêu năm như vậy rồi mà cô vẫn không già đi!"
Địch Cận Duật kéo Khương Tô ra phía sau, lạnh lùng nhìn Trương Tú Chỉ.
"Cậu là ai?" Trương Tú Chi dừng lại trước mặt Địch Cận Duật, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận