Bà Cốt Khương Tô

Chương 192

Chương 192Chương 192
Tay cũng tê dại, lúc xoa vừa đau lại vừa nhột, mặt đông lạnh tê cứng, miệng cũng không há nổi, Khương Tô trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Địch Cận Duật đang không chút phòng bị, tay chui vào trong áo khoác mở rộng của anh, cách một tầng vải đặt lên tấm lưng ấm áp dễ chịu, thân thể cũng dán lên người anh, Địch Cận Duật cùng cô đều ở bên ngoài chịu gió lạnh, trên người anh lại vô cùng ấm áp như cũ, Khương Tô ôm anh giống như đang ôm một cái lò sưởi lớn, dễ chịu mà thở phào, không khỏi nghĩ tới nếu như mùa đông mà ôm Địch Cận Duật đi ngủ, đoán chừng ngay cả lò sưởi cũng không cần mở.
Địch Cận Duật theo phản xạ muốn đẩy cô ra, nhưng khi cúi đầu xuống nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bị đông cứng đến xanh xao dán trên ngực anh, tay anh nâng lên lại thả xuống, một lát sau lại lặng lẽ kéo lấy hai bên áo khoác, nhẹ nhàng bọc cô lại.
Khương Tô thế mà cứ như vậy đứng đấy ngủ thiếp đi.
Địch Cận Duật kêu cô hai tiếng, cô không nhịn được dụi mặt vào lồng ngực anh, lầm bầm một tiếng: "Buồn ngủ..."
Trái tim Địch Cận Duật lập tức mềm nhữn, bản thân anh cũng không phát hiện ánh mắt mình trở nên dịu dàng, ôm cô một hồi, lại đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cô, sau đó cẩn thận cúi người một tay đỡ lưng cô, một tay nâng chân cô, nhẹ nhàng ôm ngang cô lên, cảm thấy cô nhẹ như không có chút trọng lượng nào vậy, cũng không biết đồ ăn ăn vào đều đi đâu hết rồi.
Cẩn thận đem Khương Tô đặt lên giường, sau có kéo chăn mền bị Khương Tô đạp đến một bên, đắp lên cho cô.
Khương Tô nghiêng người qua, mặt dán lên gối đầu dễ chịu cọ xát, nặng nề ngủ thiếp đi.
Địch Cận Duật đứng ở bên giường xuất thần nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên ý thức được cái gì, khẽ nhíu mày, rón rén lui ra ngoài, đi đến ban công đem tất cả đồ đạc dọn dẹp xong, chỉnh chỉnh tề tề cất vào trong rương.
Hôm qua Khương Tô thật sự rất mệt.
Ngày thứ hai, Địch Cận Duật bảo cô rời giường, ánh mắt của cô cũng không mở ra nổi, xoay người ngủ tiếp.
Địch Cận Duật thấy cô thực sự dậy không nổi, trước tiên đi đến cục một chuyến, sau đó lại trở về.
Khương Tô ngủ một giấc đến chín giờ rưỡi, bữa sáng Địch Cận Duật Anh lại mua thêm vài phần khác cho Khương Tô.
Khương Tô đang rất đói, ăn như hổ đói không để ý tới tướng ăn.
Địch Cận Duật cảm thấy đại khái là do hôm qua mình bị gió lạnh thổi, thế mà lại cảm thấy dáng vẻ ăn uống ngấu nghiến của Khương Tô không hề khó coi, thậm chí còn cảm thấy có chút đáng yêu.
Khương Tô cũng uống cạn một chén sữa đậu nành táo đỏ, cuối cùng cũng hài lòng, dễ chịu thở phào.
Ngược lại cô cũng chưa quên chính sự.
Cũng cảm thấy Địch Cận Duật coi như còn có lương tâm, tối hôm qua cô cứ như vậy ngủ thiếp đi anh cũng không lay cô dậy để hỏi đáp án. Đương nhiên, nếu như lúc ấy Địch Cận Duật đánh thức cô muốn câu trả lời, có thể cô sẽ vẽ bùa nguyền rủa anh.
Khương Tô ợ một tiếng, ung dung chậm rãi uống chén sữa đậu nành thứ ba, nói: "Đưa bản đồ cho tôi."
"Phạm vi nào?" Địch Cận Duật hỏi.
"Trong nước."
Địch Cận Duật dùng điện thoại di động mở bản đồ quốc gia, chỉ vào vị trí Thành Bắc nhắc nhở Khương Tô.
Khương Tô nhìn một hồi, ngón tay nhẹ nhàng linh hoạt chỉ vào một tỉnh khác cách xa Thành Bắc —— Thành Sơn.
Địch Cận Duật khẽ cau mày.
Nếu như từ thành Bắc muốn đi Thành Sơn, bất kể là máy bay, đường sắt cao tốc, tàu hỏa, xe buýt hay ô tô cá nhân đều sẽ để lại dấu vết.
Nhưng họ đã điều tra tất cả các phương tiện giao thông này, cũng không có ghi chép mua vé của Trương Văn Liên, cũng như không tìm thấy dấu vết nào của Trương Văn Liên trong video giám sát của sân bay, ga đường sắt cao tốc, ga xe lửa, bến xe và những nơi khác.
Vậy làm sao cô ấy được đưa ra khỏi thành Bắc?
Anh không lãng phí quá nhiều thời gian ở nhà, sau khi nói cảm ơn Khương Tô, anh vội vàng đi đến cục.
Khi đang lái xe, Địch Cận Duật đột nhiên chú ý tới phía ven đường có người đưa tay ra chặn một chiếc taxi, anh chợt nảy ra một ý tưởng.
Hôm qua năm giờ rưỡi chiều.
Một chiếc xe buýt từ Thành Bắc đến Thành Sơn đang chạy trên đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận