Bà Cốt Khương Tô

Chương 374

Chương 374Chương 374
Khương Tô để Địch Cận Duật nằm xuống lần nữa.
Sau đó cô mở rương ra.
Địch Cận Duật hơi nghiêng đầu nhìn cô đang quay lưng về anh mân mê cái gì đó.
Còn bản thân anh lại để trần nằm trên cái bàn gỗ lạnh lẽo, bỗng anh có một cảm giác giống như cá thịt nằm trên thớt mặc người ta mổ xẻ.
Một lúc lâu sau Khương Tô mới đứng dậy quay đầu về phía anh.
"Anh quay người lại đi."
Địch Cận Duật dùng tay trái chống cơ thể lên, khó khăn lật người lại.
Khương Tô cầm một cây bút chu sa trong tay, ngòi bút thấm đẫm mực chu sa, cô đặt bút lên lưng Địch Cận Duật rồi vẽ một lá bùa chú rộng khắp phần lưng của anh.
Sau khi Khương Tô dừng bút, lá bùa chú kia từ từ thấm vào làn da của Địch Cận Duật, biến mất hoàn toàn.
"Sau này cứ cách nửa tháng anh phải đến tìm em vẽ một lá bùa, nếu không cơ thể của anh sẽ dần thối rữa." Khương Tô nói.
"Được." Địch Cận Duật bình tĩnh đáp lời, cứ như anh không hề sợ hãi trước chuyện này.
Khương Tô cầm cây bút chu sa trong tay, nhướng mày lên, nói: "Sau này đội trưởng Địch nhớ đối xử tốt với em một chút nhé, nếu không em mà giận rồi quên kéo dài tính mạng cho anh thì anh sẽ chết đấy."
Địch Cận Duật nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt anh ngập tràn dịu dàng: "Ừm."
"Có đau lắm không anh?" Khương Tô hỏi anh.
"Không đau lắm đâu." Địch Cận Duật dịu dàng nhìn cô, nói.
"Anh đừng nhìn em như thế." Bỗng nhiên Khương Tô đưa tay che khuất đôi mắt của anh, khuôn mặt cô lóe lên chút thẹn thùng hiếm thấy.
Đám quỷ ăn ý rúc vào trong xó xỉnh, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình: "..."
Địch Cận Duật bị cô che đôi mắt lại, khóe môi hơi cong lên, anh nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, anh không khống chế được."
Anh nói rồi nhẹ nhàng gỡ bàn tay Khương Tô xuống, đặt nó lên ngực mình, trái tim đập nhẹ nhàng đều đặn, anh nhìn cô: "Từ hôm nay trở đi, tính mạng của anh chính là của em."
Khương Tô nói: "Địch Cận Duật à, anh mắc ói quá đi."
Địch Cận Duật thờ ơ nói: "Anh chỉ nói sự thật mà thôi. Từ hôm nay trở đi, em muốn anh sống thì anh sống, em muốn anh chết thì anh chết."
Khương Tô ngẫm lại, cảm thấy cũng phải.
Bọn họ đều ăn ý không nhắc đến chuyện Địch Cận Duật chỉ có thể sống thêm mấy năm nữa.
Sau đó Ninh Hiểu gọi điện thoại cho Khương Tô để hỏi han tình trạng của Địch Cận Duật.
Sau khi nghe nói Địch Cận Duật đã chết rồi lại sống dậy, cô ấy lập tức lái xe chạy tới, khi vào nhà rồi nhìn thấy khuôn mặt Địch Cận Duật tuy hơi tái một chút vẫn còn sống sờ sờ, thì cô ấy bỗng bật khóc, vừa lau nước mắt vừa nói: "Tôi đang nằm mơ đấy sao? Tôi còn tưởng mình không được gặp anh nữa chứ!"
Cô ấy khóc thảm thiết, đôi mắt sưng như quả mọng, vừa đỏ vừa sưng, khuôn mặt cũng phù lên, quầng mắt thâm đen, sợ là đêm hôm qua đã khóc suốt một đêm, trông cô ấy thảm không nỡ nhìn.
Khương Tô rút hai tờ giấy khăn đưa cho cô: "Lau mặt đi."
Ninh Hiểu lau nước mắt nước mũi, khụt khịt nói với Khương Tô: "Khương Tô à, cô đúng là trâu bò quá mà, từ hôm nay trở đi cô chính là thần tượng của tôi!"
Khương Tô nhướng mày.
"Đội trưởng Địch, anh thế nào rồi?" Ninh Hiểu ngồi xuống, nhìn Địch Cận Duật với vẻ mặt quan tâm.
Địch Cận Duật cười nói: "Tôi rất ổn, cô đừng lo lắng."
"Đội trưởng Địch không cần đến bệnh viện sao?" Ninh Hiểu hỏi Khương Tô.
"Chờ đến khi miệng vết thương gần lành rồi đến bệnh viện cắt chỉ là được." Khương Tô nói.
Cô đã cho Địch Cận Duật ăn không ít đan dược mà cô cướp đoạt được trong mấy chục năm qua.
"Chuyện đêm qua đã báo cáo về cục chưa?" Địch Cận Duật hỏi.
"Rồi, tối hôm qua tôi bị cục điều tra đến nửa đêm, cơ bản là mọi chuyện đều rõ ràng cả, có camera quay lại trước khi Chỉ U vượt cục thì Ngụy Tần đã đi xuống tầng hầm thứ bảy. Hơn nữa tổ điều tra cũng đã lục eoát đc rất nhiều chứng cứ trana văn nhòng Nawuv Tần “ Ninh Hiểu nói. Địch Cận Duật gật đầu: "Vài bữa nữa tôi sẽ đến cục một chuyến." Địch Cận Duật đi đến cục Quản Yêu một chuyến.
Ngoại trừ phối hợp điều tra ra, anh còn từ chức ở cục Quản Yêu. Khiến tất cả nhân viên cục Quản Yêu đều giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận