Bà Cốt Khương Tô

Chương 298

Chương 298Chương 298
Sét tụ tập trong tầng mây cuối cùng không thể rơi xuống.
Trong ngõ nhỏ.
Chỉ còn lại Khương Tô một người còn đứng ở nơi đó.
Sét trong tầng mây bởi vì mất đi mục tiêu nên dần tan biến, mây đen cũng từ từ tản ra.
Khương Tô chậm rãi buông xuống cánh tay nâng cao.
Mạn Lệ biến mất trong tích tắc đó.
Có người mang cô ta đi, ngay dưới mí mắt của Khương Tô.
Khương Tô cảm giác được có một khoảnh khắc không gian quanh mình vặn vẹo.
Chỉ một tích tắc, có người mang Mạn Lệ đi.
Trong ngõ hẻm chỉ còn lại Khương Tô và hố cháy khét bị sét đánh.
Khương Tô bước tới nhặt lên dao găm Mạn Lệ đánh rơi ở hiện trường, cô giơ lên nhìn kỹ, quả nhiên trên con dao không để lại vân tay của cô ta.
Nhưng người mang cô ta đi là ai?....
Ngay lúc này.
Trong một chung cư.
Một căn phòng không có người, không gian chợt vặn vẹo.
Mạn Lệ trống rỗng xuất hiện, bị tùy ý ném xuống đất như vải rách.
Trong khoảnh khắc, một người đàn ông xuất hiện ở trước mặt Mạn Lệ.
Hắn ngồi xổm xuống, bóp chặt cần cổ thanh mảnh của Mạn Lệ, nhấc lên khỏi mặt đất rồi đập vào vách tường, trong con ngươi màu đen tràn ngập sát ý:
"Ai cho cô lá gan đó?!"
Mạn Lệ hoảng loạn ngửa cổ, hai chân lơ lửng không có điểm tựa, bàn tay trên cổ vẫn không ngừng siết chặt, trong mắt người đàn ông tràn ngập sát ý, thoạt trông thật sự muốn bóp chết cô ta.
Mạn Lệ thống khổ nhắm mắt lại.
Giây sau khi mở mắt ra, con mắt hẹp dài biến thành mắt hoa đào quen thuộc, lệ đong đầy hốc mắt sắp tràn ra.
Thế nhưng là Khương Tô! Bàn tay bóp cổ người phụ nữ bỗng nhiên buông lỏng.
Mạn Lệ ngã xuống đất, vươn tay sờ cổ, thở hổn hển.
Có một khoảnh khắc cô ta thật sự ngửi được mùi chết chóc.
Mạn Lệ quỳ rạp dưới đất, gian nan thở hổn hển.
Người đàn ông lạnh lùng nói:
"Ngước mặt của cô lên."
Đáy mắt Mạn Lệ vụt qua một chút khuất nhục, tiếp đó chậm rãi nâng lên khuôn mặt giống hệt Khương Tô, nước mắt vừa rồi đã rơi xuống đất, lúc này cô ta hốc mắt ửng đỏ, tội nghiệp nhìn người đàn ông.
Người đàn ông ánh mắt tàn nhẫn, bỗng nhiên vươn tay bóp mạnh gò má của Mạn Lệ, ấn gò má lõm vào hai hố sâu: "Ai cho phép cô biến thành bộ dạng của cô ấy?"
Hắn bóp gò má bắt buộc Mạn Lệ ngước mặt lên, nhìn thẳng vào mắt cô ta, lạnh lùng nói: "Biết không? Trong mắt cô ấy tuyệt đối sẽ không xuất hiện ánh nhìn như vậy."
Cơ mặt Mạn Lệ hơi cứng ngắc.
Nhưng người đàn ông chậm rãi thả lỏng ngón tay, trên mặt Mạn Lệ hiện mấy dấu tay đỏ vì hắn đã bóp mạnh, trên khuôn mặt trắng nõn của 'Khương Tô' có mấy dấu này trông đặc biệt chói mắt.
Vẻ mặt của người đàn ông bỗng nhiên có chút hoảng hốt, tay của hắn dịu dàng xẹt qua gò má của 'Khương Tô', giọng nói lạnh lùng như kim loại cũng dịu lại:
"Đau không?"
Mạn Lệ nói không ra lời, ánh mắt nhìn về hướng người đàn ông mang theo chút hoảng sợ: "Chủ..."
Ánh mắt người đàn ông nhìn Mạn Lệ thoáng chốc trở nên tàn nhẫn, ngón tay không chút lưu luyến rời khỏi mặt cô ta, trên cao nhìn xuống Mạn Lệ, âm thanh lại lạnh như băng: "Biến trở về."
Mạn Lệ vuốt cổ mình, hơi cúi thấp đầu, khi lại ngước lên thì đã biến về khuôn mặt bình thường.
Rượu lạnh trôi xuống yết hầu, người đàn ông lạnh lùng nói: "Tôi không thích cô biến thành bộ dạng của cô ấy, đây là lần cuối cùng."
Mạn Lệ cúi đầu xuống: "Vâng...
Người đàn ông hỏi tiếp:
"Nói từ đầu tới đuôi chuyện phát sinh hôm nay cho tôi." Mạn Lệ vẫn như cũ quỳ trên mặt đất không dám đứng lên, thuật lại kế hoạch đêm nay của mình và chuyện phát sinh sau đó, không thêm bớt một chữ, cuối cùng cô ta không kiểm được nói:
"Người phụ nữ kia cực kỳ xảo trá...."
Mạn Lệ chợt ngừng lại, cẩn thận dè dặt nhìn về hướng người đàn ông. Người đàn ông vẻ mặt cao thâm khó dò, nhưng thoạt trông không hề tức giận vì câu này, có điều Mạn Lệ không dám nói tiếp.
Khoảnh khắc bị người đàn ông bóp cổ họng khiến Mạn Lệ sợ thật rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận