Bà Cốt Khương Tô

Chương 149

Chương 149Chương 149
Khương Tô ngẩng đầu nhìn anh ta, nói: "Ta đi với anh ấy, tự ta đã có kế hoạch."
Lê Thuật nghỉ hoặc: "Không lẽ ngươi thích anh ta sao? Ngươi đừng có vì mê trai mà động đến người của cục quản yêu, cuối cùng rước họa vào thân."
Khương Tô đặt đũa xuống, liếc anh ta: "Không biết ai mới là người rước họa vào thân đây."
Lê Thuật cười: "Ta xem ngươi là đang nghĩ mình không chết được nên tự phụ, ngươi đừng có quên lúc ban đầu ngươi bị thầy luyện đan đày đọa như thế nào, đừng để lịch sử lặp lại."
Khương Tô ngả người về sau, khoanh tay lại, đắc ý mà nhướn mày phải: "Nhưng người thắng cuối cùng vẫn là ta."
Lê Thuật còn muốn nói thêm gì đó, Địch Cận Duật bước ra, anh ta im lặng, chỉ cho Khương Tô một ánh mắt ý hội.
"Thật là không có lương tâm." Lê Thuật đứng ở ban công, nhìn xe của Địch Cận Duật chở Khương Tô dần đi xa.
Khương Tô không phải mê trai.
Cô chỉ muốn lợi dụng Địch Cận Duật.
Nếu tự anh đã nói nợ cô một mạng sống thì cô cũng không khách sáo.
Giấc mơ đó vẫn là gai trong lòng của cô, cô không hề quên sự đày đọa đã phải chịu đựng khi bị thầy luyện đan nhốt lại, tuy đến cuối cùng cô đã thắng, nhưng khi nghĩ đến thầy luyện đan đó cô vẫn rất hận thù vô cùng. Con người này của cô không thích kết bạn, bởi vì không ai sống lâu như cô, khi mất cô rất đau buồn. Khi cô gặp khó khăn cũng chỉ có thể một mình vượt qua.
Từ trước đến nay, khi gặp cục quản yêu cô đều né tránh, cảm thấy bản thân dễ rơi vào tay họ nhất.
Bây giờ, quỷ sứ thần sai mà Địch Cận Duật nợ cô một mạng sống.
Cô phải thừa cơ xây dựng mối quan hệ tốt với Địch Cận Duật, nếu sau này có xảy ra chuyện thật, theo tính cách của Địch Cận Duật, không thể nào bỏ mặc không quản được.
Đường tắt nhanh nhất để xây dựng một mối quan hệ tốt, còn cách nào khác ngoài sống chung căn nhà không?
Đương nhiên, Khương Tô có chút quá tự tin về bản thân. "Cần phải đến bệnh viện không?" Địch Cận Duật hỏi.
"Không cần." Khương Tô nói, dừng lại một lúc, cô hỏi: "Ngoài chú ra, còn người nào khác nghĩ rằng tôi đã chết không?"
Địch Cận Duật trả lời: "Người mà cô biết thì chỉ có Trình Nham và Chu Tiểu Ngư, tối hôm đó tôi gọi điện cho họ, họ đến sau chúng tôi. Còn lại là cảnh sát của thành phố Y và bệnh viện, đó không gây ảnh hưởng với họ, tôi sẽ giải thích với Trình Nham và Chu Tiểu Ngư."
"Anh định giải thích với bọn họ như thế nào?" Khương Tô tò mò hỏi, cho dù là điều Địch Cận Duật nói thì cũng nửa thật nửa giả.
Địch Cận Duật mắt không chuyển sang hướng khác, nói: "Tin tôi, cục quản yêu rất có kinh nghiệm với việc giải thích những chuyện trái khoa học với người bình thường như thế nào."
Khương Tô hiểu chuyện, không truy hỏi tiếp.
"Ông Tôn có biết chuyện cô xảy ra tai nạn không?" Địch Cận Duật hỏi.
"Nếu chú không nói với ông ấy thì ông ấy không biết." Khương Tô nói.
"Cô ngủ ở giường, tôi ngủ ở ghế sofa." Địch Cận Duật nói xong đưa điện thoại cho Khương Tô: "Cô gọi điện cho ông Tôn, để ông ấy dọn đồ cho cô, tí nữa tôi sẽ qua lấy."
Khương Tô không có cầm lấy điện thoại của anh: "Tôi không biết số điện thoại của ông ấy."
Cô có lưu trong điện thoại, nhưng cô không có thói quen mang điện thoại theo người, điện thoại như một thiết bị theo dõi, sẽ làm cho cô không có cảm giác an toàn.
Địch Cận Duật lấy lại điện thoại, không hề bất ngờ: "Vậy cho trực tiếp đi đến đó, cô liệt kê cho tôi một danh sách đi."
Khương Tô nằm xuống ghế sofa: "Không cần danh sách, anh cứ nói với ông Tôn, ông ấy biết dọn như thế nào."
"Ông Tôn là gì của cô?" Địch Cận Duật thuận miệng hỏi một câu, anh luôn tò mò về thân phận của ông Tôn, trước khi cô đến, ông Tôn chỉ là một ông thầy bói bình thường, nhưng sau khi cô đến Thành Bắc, ông chăm sóc cho cuộc sống của cô, và giữa hai người không có mối quan hệ huyết thống gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận