Bà Cốt Khương Tô

Chương 256

Chương 256Chương 256
Hắc Thuật không thể lấy được ghế, mắt hơi híp lại, con ngươi khác lạ nguy hiểm nhìn chằm chằm Địch Cận Duật.
Địch Cận Duật trên cao nhìn xuống Hắc Thuật, ánh mắt cũng tuyệt đối không thân thiện.
"Hai người đang làm gì vậy?" Khương Tô đã đi lên bậc thang, xoay người lại quái dị nhìn bọn họ.
Địch Cận Duật thu về ánh mắt, xách ghế bước tới.
Hắc Thuật tăng nhanh bước chân, đến bên cạnh Khương Tô sớm hơn Địch Cận Duật.
Khương Tô pha hai tách trà.
Cho Địch Cận Duật một ly, cô một ly.
Hắc Thuật hỏi:
"Của ta đâu?"
"Chẳng phải ngươi không uống trà sao?" Khương Tô liếc xéo Hắc Thuật, ngại cậu ta rườm rà nhiều chuyện.
Hắc Thuật nói:
"Ta muốn uống."
Khương Tô nhìn thằng Hắc Thuật một lúc, lại đứng lên đi châm trà.
Khương Tô vừa rời đi, Hắc Thuật liền thu về ánh mắt, lạnh lùng nhìn Địch Cận Duật nói:
"Cách xa cô ấy ra."
"Lời này hẳn là để tôi nói." Địch Cận Duật cũng không có bị thái độ của Hắc Thuật chọc giận, ung dung uống một ngụm trà, lạnh nhạt nói: "Người và yêu không chung đường."
Hắc Thuật không giận ngược lại cười.
Người và yêu không chung đường?
Nhưng với điều kiện là Khương Tô phải là 'người'.
E rằng không chung đường không phải cậu ta và Khương Tô, mà là người đàn ông họ Địch này.
Nếu biết Khương Tô là 'thứ gì' thì người này có khi nào chùn bước không?
Hắc Thuật nhìn Địch Cận Duật, đột nhiên có chút nóng lòng muốn thử. Khương Tô bưng trà đi ra, liền trông thấy trong mắt Hắc Thuật lóe tia sáng ác ý, cô hơi nheo mắt, tiếp đó không nặng không nhẹ đặt tách trà xuống trước mặt cậu ta, trong mắt ẩn chứa cảnh cáo.
Tiếp đó Khương Tô cũng ngồi xuống.
Địch Cận Duật hỏi:
"Người này đã lập hồ sơ chưa?"
Khương Tô đáp:
"Lập rồi."
"Khi nào?" Địch Cận Duật lại hỏi.
Khương Tô trả lời:
"Mới hôm qua, tôi nhờ Ninh Hiểu giúp."
Địch Cận Duật cầm tách trà kể môi chợt khựng lại, ngước mắt nhìn cô, bỗng nhiên đặt tách trà xuống, đứng lên nói:
"Khuya quá rồi, tôi không quấy rầy nữa."
Khương Tô có chút ngoài ý muốn:
"Chú còn chưa uống trà mà?"
Ngữ khí của Địch Cận Duật bỗng trở nên xa cách:
"Không cần, cảm ơn."
Khương Tô chớp chớp mắt.
Cùng Địch Cận Duật sinh sống một khoảng thời gian, cô gần như nắm rõ tính khí của anh, đang yên lành sao đột nhiên giận rồi?
Địch Cận Duật nói xong đi ra ngoài.
Khương Tô đang định đứng lên đã bị Hắc Thuật bắt lấy cổ tay.
Khương Tô quay đầu nhìn cậu ta với ánh mắt nghỉ hoặc.
Hắc Thuật buông lời trào phúng cô:
"Người ta không muốn để ý tới cô mà còn cố bám lấy khiến người ghét sao?"
Khương Tô trợn trắng mắt, hất tay Hắc Thuật ra, đi ra ngoài.
"Không cần tiễn." Địch Cận Duật dừng lại bước chân nói.
Khương Tô không nói lời nào, trực tiếp lướt qua anh đi ra ngoài.
Địch Cận Duật tạm dừng rồi cũng theo ra ngoài.
Hắc Thuật còn trong nhà, trong con ngươi hai màu vàng và xanh kết mêt tầng hăng. Khương Tô đi tuốt ra cửa sân mới đứng lại, tiếp đó xoay người nhìn Địch Cận Duật di ra.
"Còn có chuyện gì sao?" Địch Cận Duật hỏi, bộ dạng giống như không có chuyện gì xảy ra.
Khương Tô cáu kỉnh nhìn anh:
"Chú không có chuyện gì sao?"
Địch Cận Duật ngây ra một lúc.
Khương Tô nói:
"Nửa đêm chú đến tặng ghế, uống trà nửa chừng lại đột nhiên giận dỗi đòi đi."
Địch Cận Duật bị chọc thủng tâm sự, mặt nóng ran, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nói:
"Tôi không giận dỗi."
Khương Tô nửa cười nửa không:
"Ồ2"
Địch Cận Duật mím môi, rốt cuộc không kiềm được: "Tại sao không trực tiếp tìm tôi?"
Lần này đổi thành Khương Tô ngây ra: "Cái gì?"
Địch Cận Duật hỏi:
"Chuyện đi Cục Quản Yêu lập hồ sơ tại sao bỏ qua tôi mà đi tìm Ninh Hiểu?"
Là vì cô cố ý tránh anh sao?
Khương Tô có chút không biết nên khóc hay cười: "Chú Địch, chỉ vì chuyện này mà giận à?"
Địch Cận Duật nói:
"Đã bảo là tôi không giận!"
Chỉ là trong lòng khó chịu chút xíu.
Khương Tô nói:
"Tại tôi thấy chú Địch bận quá, ngại làm phiền chú vì việc nhỏ này nên mới tìm Ninh Hiểu."
Địch Cận Duật bỗng nhiên cảm thấy chính mình ở đây cùng Khương Tô thảo luận việc này, có vẻ như anh hơi ấu trĩ.
Địch Cận Duật nói: Khương Tô lại cười híp mắt bắt lấy tay áo của anh:
"Chắc không phải chú Địch đang ghen với Ninh Hiểu chứ?"
Địch Cận Duật nói:
"... cô nói vớ vẩn gì vậy, khuya quá rồi, mau về ngủ!"
Miệng nói vậy nhưng Địch Cận Duật không giật tay áo ra khỏi tay của Khương Tô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận