Bà Cốt Khương Tô

Chương 218

Chương 218Chương 218
Khương Tô không nói chuyện bên ngoài với bà ta, trực tiếp hỏi: "Bà và Khương Hoan biết nhau ở nơi nào?"
Lý Tú Chi nhìn Khương Tô: "Cô hỏi những chuyện này để làm gì?"
Khương Tô nhìn bà ta một cách rất lạnh lùng: "Là tôi hỏi bà hay là bà hỏi tôi?" Ngón tay của cô đột nhiên có cử động nhỏ, Lý Tú Chi cảm giác như tim của mình bị bóp chặt lại! Cơn đau truyền đến, bà ta lại bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, ánh mắt của bà ta khi nhìn Khương Tô ngoài sự hận thù còn có sự sợ hãi.
Người phụ nữ này, y hệt như Khương Hoan, nhẫn tâm vô tình.
Lý Tú Chỉ biết rằng nếu bà ta không trả lời e là trước khi chết sẽ phải chịu khổ.
Và Khương Tô quả thực có thể làm được như những gì cô đã nói, khiến cho bà ta muốn chết cũng không được và muốn sống cũng không thể.
Lý Tú Chi dựa vào tường, cảm giác cơn đau trong tim nhẹ lại, bà ta thở dài, nhìn Khương Tô nói: "Thành Tây... Tôi gặp Khương Hoan lần đầu tiên ở Thành Tây..."
Khương Tô nói: "Tiếp tục nói, hãy nói hết toàn bộ những gì bà biết về Khương Hoan."
Lý Tú Chỉ nhìn cô, đột nhiên lại muốn kể cho cô nghe, mấy chục năm nay, ngoại trừ khi chửi rủa Khương Hoan ra, bà ta chưa từng nhắc đến Khương Hoan với bất cứ một ai khác, chỉ là nhai đi nhai lại cái tên này quanh năm suốt tháng, nghiền nát nó thành bột: "Khi bà ấy còn trẻ tuổi như cô... và vẻ bề ngoài giống hệt với cô vậy. Khi đó, bà ấy ở Thành Tây nổi tiếng là cô gái chỉ thích ăn chơi, mỗi ngày đều đi ăn chơi cùng với các cậu ấm có tài có quyền, đào hoa vô cùng, không biết đã ngủ với biết bao nhiêu đàn ông. Khi đó ở Thành Tây có biết bao nhiêu phụ nữ ghét bỏ bà ấy ở phía sau lưng! Nhưng những cậu ấm đó không biết tại sao lại mê bà ấy điên như vậy, ai ai cũng mê đắm mê đuối bà ấy."
"Kể cả anh Ngọc cũng như vậy!" Bà ta đột nhiên bắt đầu nghiên răng nói: "Tôi thật sự không biết rốt cuộc anh Ngọc thích điểm gì của bà ấy! Chẳng lẽ là do bà ấy vừa trẻ lại vừa đẹp? Tôi tự cho rằng bản thân lúc đó không hề thua kém khi đó với bà ấy! Tại sao anh ấy cả ngày chỉ biết nghĩ cách để lấy lòng của Khương Hoan! Anh Ngọc là một người lạnh lùng kiêu ngạo như vậy lại vì con người đê tiện đó hạ thấp bản thân! ... Con tiện nhân đó sao mà có thể xứng đôi với anh Ngọc được! Anh ấy đúng là bị quỷ che mắt mà!" Khương Tô nghe sự miêu tả của bà ta, nói cô cả ngày chỉ biết đi ăn chơi với các cậu ấm, cô cảm giác như đây là chuyện mà cô có thể làm ra.
Còn cái anh Ngọc gì đó.
Cô lại không hề có một tí ký ức nào cả.
Khương Tô hỏi: "Anh Ngọc mà cô nói, họ tên đầy đủ là gì?"
Nói đến anh Ngọc này, ánh mắt của Lý Tú Chu đột nhiên có một tia sáng; "Anh ấy họ Thành, tên là Ngọc. Là người đàn ông tốt nhất thế gian này..."
Lý Tú Chi trở nên sến súa như vậy làm cho Khương Tô nổi hết da gà, hỏi bà ta: "Khương Hoan cũng thích người này sao?"
Lý Tú Chỉ nhìn Khương Tô cười nhạt: "Khương Hoan chỉ cần là những người đàn ông có tiền và đẹp trai thì không có ai là bà ấy không thích cả."
Khương Tô cứng đờ. ... Lời này... quả thực không sai.
Khương Tô suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cảm thấy lời nói này của Lý Tú Chỉ cũng không phải hoàn toàn chính xác.
Có khi người đàn ông chỉ đẹp trai, nhưng không có tiền thì cô vẫn thích.
Đây được quyết định bởi người đẹp đến cỡ nào.
Lời nói của Lý Tú Chi chỉ có thể tin một nửa, Thành Ngọc gì đó, cô không chắc chắn là thích người đó thật.
Cô cũng không nhớ rằng mình từng đến Thành Tây.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, ký ức mấy chục năm về trước của cô chỉ dừng lại ở ba mươi năm trước khi cô tỉnh dậy ở bụi cây dưới chân núi phía tây Thành Bắc, điều kì lạ là trên người cô không có vết thương. Sau đó gặp được ông Tôn, sau đó nữa là có cùng ông Tôn mua nhà ở Thành Bắc và sống ở đó, và cũng chính là căn "nhà ma" bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận