Bà Cốt Khương Tô

Chương 307

Chương 307Chương 307
Ông ấy trừ có thể chăm sóc sinh hoạt hàng ngày, nấu vài bữa cơm cho cô ra còn lại vô dụng, thậm chí không có cô bị người xem như chướng ngại vật.
Ông ấy vừa tự trách vừa lo cho an toàn của Khương Tô.
"Đừng lo cho tôi." Khương Tô thấy ông Tôn sắc mặt thì an ủi: "Dù sao vô luận thế nào tôi đều không chết được."
Khương Tô không lo cho bản thân, chỉ là có chút bức bối bị người tính kế như vậy, còn liên lụy người bên cạnh.
Ông Tôn nhìn cô, cười gượng gạo. Khương Tô đâu biết ý tưởng của ông ấy, tất nhiên ông ấy biết cô không chết được, nhưng không muốn cô chịu khổ một chút xíu nào.
"Cô đừng luôn nghĩ rằng chính mình không chết được thì làm càn, kết quả chịu khổ chịu tội vẫn là cô." Ông Tôn giống như người lớn hết lòng khuyên bảo Khương Tô.
"Biết biết." Khương Tô qua lao đáp: "Cậu ở trong nhà cẩn thận chút, một khi phát hiện có cái gì không đúng lập tức khởi động trận pháp, tiếp đó gọi điện thoại cho tôi."
Xe của Địch Cận Duật đậu ở bên ngoài.
Ông Tôn giật lấy hai vali trong tay Khương Tô xách ra ngoài.
Địch Cận Duật bước lên bậc thang, nhận lấy vali đặt ở thùng sau xe, 'thùng dụng cụ' của Khương Tô thì bỏ vào hàng ghế sau.
Ông Tôn không có nói quá nhiều, chỉ là trịnh trọng nói với Địch Cận Duật:
"Đội trưởng Địch, Khương Tô giao cho cậu."
Địch Cận Duật cũng nghiêm nghị đáp:
"Tôi sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt."
Khương Tô chậm chạp đi ra.
Địch Cận Duật mở cửa ghế lái phụ, Khương Tô ngồi vào, cô hạ cửa sổ xe rồi nói với ông Tôn:
"Gần đây đừng bày quán, chán thì kêu Tiểu Bàn đến chơi với cậu. Tôi thấy Tiểu Bàn thành tâm muốn học, cậu hãy thu nhận đi."
Ông Tôn nói:
"Tôi biết rồi, cô hãy chăm sóc tốt cho mình." Địch Cận Duật nói với ông Tôn:
"Vậy chúng tôi đi đây."
"Đi đi." Ông Tôn nói.
Địch Cận Duật thế này mới lên xe, khởi động xe lái ra con hẻm.
Ông Tôn đứng trên bậc thang trước cổng nhìn mãi đến khi xe chạy ra ngoài, khóe mắt ông ấy rướm lệ, thầm trách bản thân từ trước kia đến hiện tại đều là như vậy, vĩnh viễn không giúp được gì cho chuyện của cô, ông ấy rất muốn trừ rót trà nấu cơm ra có thể làm điều gì khác cho cô... .
Đến cửa nhà của Địch Cận Duật.
Khương Tô cười tủm tỉm nói:
"Tôi lại về rồi."
Địch Cận Duật bị cô gợi nhớ lại lúc trước cô ra đi không từ giã, liếc cô một cái rồi nhấn mật mã mở cửa.
Khương Tô quen thuộc vào phòng ngủ chính, kết quả phát hiện bên trong giống hệt lúc cô rời đi.
Địch Cận Duật xách vali vào, thản nhiên nói:
"Sau khi cô đi, tôi không động vào phòng ngủ này."
Khương Tô giả vờ không nghe ra khác lạ trong giọng nói của Địch Cận Duật, quay người ôm anh, ngửa đầu nhìn anh, khoa trương nói:
"Ôi, chú Địch thật lợi hại, biết trước tôi sẽ trở về."
Địch Cận Duật biết cô cố ý làm như vậy, nhưng không kiểm được lòng mềm ra, không nỡ đẩy cô ra, mặc cho cô ôm mình.
Khương Tô cười híp mắt hỏi:
"Vậy ngày mai tôi cùng chú đi làm hả?"
Địch Cận Duật thản nhiên nói:
"Ngày mai tôi đi trong cục xin nghỉ, cô ở nhà chờ tôi."
Khương Tô ngạc nhiên nhìn anh:
"Hả?"
Địch Cận Duật giải thích rằng:
"Trước kia tôi đã tích lũy nhiều ngày nghỉ, vừa lúc dùng cho lần này. Ngoài ra tôi đã nhờ chú Hai tra lai lịch của Ngụy Tần giúp."
Khương Tô kinh ngạc hỏi:
"Ngụy Tần? Ai vậy?" quan hệ thân thiết với con tắc kè hoa kia, có lẽ liên quan tới chuyện này."
Khương Tô không ngờ rằng Địch Cận Duật lặng lẽ âm thầm làm nhiều như vậy.
"Chú Địch thật tốt."
Khương Tô ôm chặt anh.
"Miệng lưỡi trơn tru." Địch Cận Duật ngoài mặt hờ hững với 'ca ngợi" của cô, nhưng khóe môi tự giác cong lên.
Sau đó Khương Tô mở ra vali kiếm cơm của mình, nằm sấp vẽ bùa trong phòng khách.
Địch Cận Duật tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Khương Tô còn quỳ ngồi trên thảm, tay cầm một cây bút lông, đang múa bút thành văn, bên tay phải xếp một chồng giấy vàng trống, tay trái thì có một xấp bùa đã vẽ. Xem những bùa chú trên giấy vàng này vô cùng phức tạp, nhưng mỗi Lê Thuật cơ hồ đều giống y như đúc, giống như được in vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận