Bà Cốt Khương Tô

Chương 371

Chương 371Chương 371
Quỷ sai bị nó thu hút, quay đầu nhìn nó với vẻ khó hiểu, quỷ thắt cổ liếc mắt thấy Khương Tô và người đàn ông kia đã đi khuất, lập tức khẽ thở phào, sau đó nhìn thấy quỷ sai đang cau mày nhìn mình, con quỷ thắt cổ giật mình, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn cả khóc, nhìn chằm chằm quỷ sai nói: "Đại, đại ca quỷ sai à, mặt ngươi trắng ghê á..."
Quỷ sai: "..."
Đám quỷ hít hà một hơi.
Con quỷ thắt cổ này to gan ghê, đến cả quỷ sai mà cũng dám đùa giỡn!
Khương Tô dẫn theo Địch Cận Duật cắm đầu chạy như điên ngược lại con đường cô đã đến.
Cô muốn đuổi kịp chuyến đò quay đầu của người lái đò.
Chờ lên bờ rồi.
Cho dù là Bạch Thương Lâu cũng chẳng thể làm gì được cô.
Trong lúc co giò chạy thật nhanh, cô đã được Địch Cận Duật bế lên đặt lên lưng mình.
Địch Cận Duật chê cô chân ngắn chạy chậm, vì thế cõng cô lên lưng, Khương Tô nằm trên lưng Địch Cận Duật chỉ đường, Địch Cận Duật dáng cao chân dài, bước một bước bằng cô chạy ba bước, anh chạy nhanh đến mức Khương Tô chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng gió thổi vù vù.
Khương Tô đã nhìn thấy người lái đò đang khua mái chèo chở một chuyến đò đầy linh hồn đi ra khỏi làn sương mù.
Đúng vào lúc này.
Bạch Thương Lâu đang báo cáo công việc ở chỗ Phán quan bỗng nhiên tái mặt: "Không ổn rồi."
"Có chuyện gì vậy?" Phán quan ngạc nhiên hỏi.
Bạch Thương Lâu cười khổ: "Sợ rằng vì muốn báo đáp ân tình ngày xưa mà ta đã gây ra sai lầm rồi."
Hắn ta nói rồi đứng dậy: "Ta xin cáo từ trước, hy vọng bây giờ đuổi theo còn kịp sửa chữa sai lầm."
Dứt lời, hắn ta quay người lại, bóng hình lập tức biến mất khỏi nơi đây.
Phán quan ngồi ở trước án thư, bất lực lắc đầu. Chờ đến khi con quỷ cuối cùng trên đò bước xuống.
Khương Tô trèo xuống khỏi lưng Địch Cận Duật, gọi người lái đò đang chuẩn bị rời đi: "Chờ đã!"
Người lái đò vừa nghe thấy giọng nói của cô, cả người lập tức khựng lại, vành nón hạ thấp xuống từ từ quay đầu về phía cô.
Hai quỷ sai phụ trách dẫn đường nhìn thấy Khương Tô và Địch Cận Duật chạy như bay đến đây đã lập tức quát to: "Sao hai ngươi lại dám tự tiện..."
Gã còn chưa nói xong thì bị Khương Tô vung tay đánh văng ra ngoài, ngã ngửa trên mặt đất, lúc muốn bò dậy thì phát hiện ra mình không thể động đậy.
Đám ma quỷ vừa lên bờ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa khó hiểu vừa sợ hãi nhìn về phía Khương Tô.
Không ngờ con đò kia không rời đi mà đứng lại chờ đợi.
Địch Cận Duật nhảy lên đò trước, sau đó vươn tay kéo Khương Tô lên đò.
"Lái đò đi." Khương Tô nhìn người lái đò, nói.
Đúng lúc này, bóng dáng của Bạch Thương Lâu bất ngờ xuất hiện ở bên bờ.
"Khương Tô! Ngươi còn không mau xuống đò!"
Khương Tô không để ý đến hắn ta, nôn nóng nói với người lái đò: "Đi đi."
Người lái đò quay đầu đi, dùng sào đẩy lên bờ.
Chiếc đò rời khỏi bờ bắt đầu trôi ra giữa sông.
Bạch Thương Lâu thấy cảnh tượng này thì vô cùng ngạc nhiên, nói: "Thành Ngọc! Ngươi làm cái gì vậy?"
Khi Khương Tô nghe thấy cái tên này chỉ cảm thấy hơi quen tai, cô suy nghĩ một chút, rồi nhớ ra khuôn mặt tuấn tú giấu dưới vành đấu lạp vừa thoáng qua khi nãy, trong đầu lập tức lóe lên một suy nghĩ, cô sợ hãi nhìn người lái đò.
Chẳng lẽ người này chính là Thành Ngọc?
Người lái đò cứ như không nhìn thấy ánh mắt của cô, rút sào lên, bắt đầu dùng mái chèo để chèo đò, đưa con đò đi vào trong màn sương mù.
Vào lúc này, chiếc đò di chuyển rất ổn định. Ba người trên đò, ai cũng im lặng không nói chuyện.
Chiếc đò đi qua màn sương mù.
Đã có thể nhìn thấy bờ bên kia.
Khương Tô không nhịn được mà hỏi: "Ngươi là Thành Ngọc sao?" Địch Cận Duật cũng cảm thấy cái tên này khá là quen tai.
Người lái đò không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận