Bà Cốt Khương Tô

Chương 224

Chương 224Chương 224
Lúc này, tấm bùa Địch Cận Duật đã dán, dán ngay dưới đất quan tài, ở trên là bùa chú được vẽ từ máu của Khương Tô, đang phát sáng ở dưới đáy quan tài.
Chu San không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Cô ấy cố gắng ổn định lại cảm xúc, giữ vững nhịp thở, cô ấy không biết có phải mình bị ảo giác không, cô ấy cứ cảm thấy không khí trong quan tài không bị ít đi, cô ấy cũng không hề có cảm giác khó thở.
Mỗi cách một hồi cô ấy sẽ đập vào quan tài một lần, trong đầu không ngừng suy nghĩ lung tung, nếu có người đi ngang qua đây, nghe được âm thanh phát ra từ trong mộ, nói không chừng sẽ không nghĩ rằng trong đây có người, mà là có ma.
Nhưng cô ấy không có ngừng cầu cứu.
Cứ cách mười mấy hai mươi giây là cô ấy sẽ đập vào quan tài vài lần, cố gắng dùng sức đập mạnh, tay trái đập đầu rồi thì đổi tay phải, tay phải đau rồi thì đổi tay trái.
Chu San San phát hiện cảm giác lúc nảy của cô ấy không phải là ảo giác, tuy cô ấy không biết rõ thời gian cụ thể, nhưng từ khi cô ấy tỉnh dậy đến bây giờ ít nhất cũng đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ, chỉ là không khí trong quan tài có thể cho cô ấy hít thở lâu vậy sao?
Cô ấy bắt đầu cảm thấy bản thân không phải đúng ở dưới đất, nếu bên ngoài quan tài là khoảng trống, vậy âm thanh cô ấy đập tay vào quan tài sẽ không trầm đến như thế, cô ấy phân biệt được điều này.
Không chết vì ngạt thở, cô ấy vừa vui vừa buồn, vui là do không biết vì bất cứ lý do gì thì cô ấy vẫn sẽ không chết trong một khoảng thời gian ngắn, như vậy có nghĩa là vẫn còn hy vọng sống. Buồn là do nếu không ai phát hiện ra cô ấy, cô ấy vẫn sẽ bị đói chết ở nơi này.
Cô ấy thực sự không phân biệt được giữa chết do ngạt thở hay chết do đói thì cái nào sẽ đáng sợ hơn.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Xung quanh không có bất cứ âm thanh nào cả, chỉ có tiếng thở của cô ấy, cộng thêm việc đang ở trong không gian vừa tối vừa nhỏ, bức tường tâm lý của Chu San San dần bị phá vỡ.
Chu San San đã bắt đầu tuyệt vọng.
Cô ấy thậm chí không biết được bên ngoài đúng là buổi sáng hay buổi tối. nhưng bình thường thì ai lai đến nahữa trang chứ2 Cho dù có đến nahĩa trang, có trùng hợp sẽ đi ngang qua nơi này và nghe được tiếng cầu cứu của cô ấy sao? Cho dù nghe thấy âm thanh cô ấy đập vào quan tài thì có cho rằng đây là ma không?
Chu San San đã quá suy nhược rồi, cô ấy mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Chu San San đột nhiên tỉnh dậy.
Cô ấy cảm nhận được có âm thanh truyền đến từ phía trên.
Có vẻ có người đang đào đất lên.
Nhịp tim của Chu San San đập mạnh, là ảo giác sao?
Cô ấy nhịn thở, nghe kỹ... có âm thanh của cái xẻng khi đang đào đất lên, còn có tiếng người nữa...
Chu San San tê cả đầu, đập vào quan tài như phát điên, muốn thu hút sự chú ý của người ở bên ngoài.
Cô ấy mở miệng muốn cầu cứu, nhưng lại phát hiện chỉ có thể phát ra âm thanh vừa trầm vừa nhỏ như trước.
Động tác đào đất ở phía trên nhanh lên rõ rệt.
Tiếng nói chuyện cũng dần trở nên rõ hơn.
Có người ở trên hét lên: "Chúng tôi là cảnh sát, đừng vội, chúng tôi sẽ cứu cô ra khỏi đây ngay."
Chu San San nằm trong quan tài, bắt đầu khóc.
Cuối cùng quan tài được kéo lên từ mộ, sau đó có người đi theo đến lấy hết đinh đóng của quan tài ra, mấy người hợp sức lại với nhau đẩy nắp quan tài.
Chu San San chỉ cảm thấy được đột nhiên trước mắt cô ấy sáng bừng lên, sáng đến mức đau mắt, cô ấy nhắm mắt lại theo phản xạ tự nhiên, cả người cô ấy đều run rẩy.
Có một giọng nói trầm ấm dễ vang lên: "Đừng có sợ, cô đã được cứu, không sao cả."
Chu San San cảm thấy đây chính là giọng nói hay nhất mà cô ấy từng được nghe trên đời này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận