Bà Cốt Khương Tô

Chương 194

Chương 194Chương 194
Anh quay sang nhân viên, nói: "Cảm ơn mọi người đã hợp tác. Hãy tiếp tục làm việc của mình đi."
Sau đó anh ngồi đối diện với Châu Phương Phương, nói: "Không sao đâu, cô cứ ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta sẽ nói tiếp."
Châu Phương Phương sao còn có thể ăn được, trong lòng còn có chuyện không vui, hơn nữa đối diện có một anh chàng đẹp trai như vậy đang nhìn chằm chằm vào cô ta, cũng khiến cô ta xấu hổ không dám ăn nữa, mới ăn hai miếng liền đặt đũa xuống, nói: "Tôi no rồi."
Địch Cận Duật nói: "Được rồi, vậy hãy nói chỉ tiết cho tôi biết những gì cô biết về người này."
Châu Phương Phương dừng lại một chút, sau đó nói: "Hôm qua khoảng năm rưỡi..."
Địch Cận Duật nghe vậy, ánh mắt hơi nheo lại, nhưng cũng không ngắt lời Châu Phương Phương.
Châu Phương Phương nói: "Anh ta ngồi xe của tôi đến Thành Sơn. Trông chỉ như một hành khách bình thường, còn lại tôi không biết."
Địch Cận Duật hỏi: "Anh ta có điểm nào kỳ lạ không?"
"Điểm kì lạ?" Châu Phương Phương suy nghĩ một chút: "Không có gì kỳ lạ..." Vốn dĩ cô ta định nói người đàn ông đó đẹp trai hơn, nhưng Địch Cận Duật lại ngồi ngay trước mặt cô ta, thế là cô ta lập tức dẹp ngay suy nghĩ đó. Suy nghĩ một lúc, cô ta mới nói: "Chỉ là anh ta ăn mặc phong cách hơn một chút... Đúng rồi! Lúc trông thấy anh ta, tôi thấy anh ta đang kéo một chiếc vali rất lớn, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cái lớn như vậy, mà trông nó có vẻ nặng lắm. Thấy anh ta chuyển nó lên xe, tôi ngỏ ý muốn giúp, nhưng anh ta không cho tôi chạm vào chiếc vali đó, như thể bên trong chứa đồ gì đó có giá trị lắm ấy..." Nói đến đây, cô ta chợt đoán ra điều gì đó: "Hay là anh ta trộm thứ gì đó?"
Địch Cận Duật không trả lời câu hỏi của cô ta, chỉ tập trung vào chỉ tiết chiếc vali lớn mà người đàn ông đó kéo đi: "Cô nói chiếc vali mà anh ta kéo đi, to cỡ nào?"
"Tôi đã nhìn thấy loại 28 inch rồi, vốn dĩ loại đó đã to lắm rồi. Chiếc anh ta kéo còn lớn hơn loại 28 inch nữa." Châu Phương Phương cố gắng giải thích cặn kẽ: "Chiếc vali đó màu đen, vỏ rất cứng..."
Lúc này lời nói của Địch Cận Duật khiến Châu Phương Phương sởn da gà, dựng tóc gáy. "Nếu chiếc vali đó dùng để chứa cô, liệu cô có nhét vừa nó không nhỉ?"
Châu Phương Phương cao tầm mét sáu, dáng người không gầy lắm, thân hình tương đối cân đối, nặng khoảng năm mươi hai cân.
Vừa bị Địch Cận Duật nhắc nhở, cô ta chợt nảy ra một ý nghĩ vô cùng đáng sợ trong đầu.
Cái hộp đó vừa to vừa nặng... Trong đó có gì được nhỉ?
Châu Phương Phương liếc nhìn Địch Cận Duật, sau đó nói: "Nếu tôi cuộn người lại, chắc là có thể..."
Càng nghĩ cô ta càng sợ hãi, lúc đó cô ta cảm thấy người đàn ông này khiến người ta sinh ra cảm giác rờn rợn u ám.
"Anh ta xuống xe buýt chỗ nào Thành Sơn?" Địch Cận Duật hỏi.
Châu Phương Phương cẩn thận nhớ lại, sau đó nói: "Đó là chợ Thiệp Thượng ở Thành Sơn. Chúng tôi có dừng lại giữa chừng, anh ta đã xuống xe ở đó..."
Thành Sơn, chợ Thiệp Thành.
Nhiều nơi ở phố núi vẫn giữ tục lệ dân gian kết hôn âm dương.
Kết hôn âm dương còn được gọi là minh hôn.
Ở Thành Sơn, nếu một người đàn ông chưa lập gia đình không may qua đời sẽ bị coi là ảnh hưởng đến sự thịnh vượng của hậu thế, cho nên, cha mẹ sẽ tìm người mối kết hôn âm dương, chọn một cái xác nữ có tử vi phù hợp để chôn cất cùng đứa con trai đã chết, để cùng bảo vệ sự thịnh vượng cho thế hệ đời sau.
Cuộc âm hôn này tuy là đám cưới giữa hai người đã chết nhưng lễ tổ chức không kém phần long trọng so với đám cưới của người sống, thậm chí chỉ phí tổ chức còn cao hơn.
Bởi vậy mà nhiều người xuất thân từ những gia đình có điều kiện bình thường không có khả năng tổ chức âm hôn.
Ở Thành Sơn, những gia đình tổ chức âm hôn thường là những gia đình giàu có.
Ví dụ như gia đình nhà họ Châu ở chợ Thiệp Thượng, trấn Thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận