Bà Cốt Khương Tô

Chương 52

Chương 52Chương 52
Thư Nhã khẽ thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ đi về bàn làm việc của mình đặt cơm.
Còn Trình Nham lại không hề bất ngờ trước đáp án của Địch Cận Duật, cười khanh khách nói: "Cũng phải, ai có thể làm cây vạn tuế mười ngàn năm như anh nở hoa chứ..."
Làm cho tất cả người trong phòng cùng cười rộ lên.
Thư Nhã cũng khẽ cong môi.
Chỉ có nét mặt Địch Cận Duật là không hề gợn sóng.
Có lẽ là đã đi rồi.
Lúc Địch Cận Duật về đến trước cửa đã nghĩ như vậy, sau đó anh ấn mật mã, đẩy cửa đi vào nhà.
Có một bóng dáng nhỏ bé nhanh chóng nhào vào lòng ngực anh, cô ôm eo anh, vẻ mặt tội nghiệp ngẩng đầu khỏi lòng ngực anh, nhìn anh với đôi mắt ngập nước, uất ức lên án: "Sao giờ chú mới về chứ, tôi sắp chết đói tới nơi rồi..."
Bầu không khí xấu hổ đọng lại hai giây.
Một người cao một người thấp, một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, lằng lặng nhìn nhau trong khoảng vài giây.
"Cô bị đa nhân cách à?" Địch Cận Duật híp mắt hỏi cô.
Nếu anh nhớ không lầm thì cô gái đang bày ra vẻ mặt tội nghiệp trong lòng anh đã thẳng tay xử lý một con ác quỷ, còn thuận tiện không biết xấu hổ mà chiếm giường của anh.
Nói xong câu đó, Địch Cận Duật thuận tay đẩy Khương Tô nằm trong lòng anh ra, giữ vững khoảng cách an toàn.
Khương Tô nghiêng đầu, chớp mắt: "Đa nhân cách? Nghĩa là gì? Tôi không hiểu."
Địch Cận Duật nhíu mày: "Ai cho cô mặc quần áo của tôi?" Anh vừa liếc mắt một cái đã phát hiện ra cái áo hoodie màu xanh đang mặc trên người cô chính là của anh, mặc áo hoodie của anh lên người làm cái áo vừa rộng vừa dài, phần ống tay áo dư ra một khúc, thả rủ xuống như hát tuồng, tôn lên vẻ nhỏ bé của cô, vạt áo vừa vặn che đến phần đùi của cô, phía dưới không mặc gì cả, cặp đùi trắng đến mức khiến người nhìn muốn lòi cả mắt. Nhưng mà trông Khương Tô thật sự rất giống thiếu nữ vị thành niên, chỉ cần Địch Cận Duật liếc mắt thêm một cái anh sẽ có cảm giác như mình đang phạm tội, sau khi liếc cô một cái thì đảo mắt đi nơi khác.
Khương Tô lắc lư ống tay áo vừa dài vừa rộng, nói với giọng hợp tình hợp lý: "Bởi vì không còn đồ của ai cho tôi mặc cả."
Địch Cận Duật:... Anh im lặng liếc cô một cái, sau đó xách cơm hộp đi vào bên trong, vừa đi vừa hỏi: "Sao cô còn chưa đi?"
Khương Tô nhắm mắt theo đuôi anh, giả vờ không nghe thấy câu hỏi của Địch Cận Duật, nhanh chân ngồi xuống bàn ăn trước Địch Cận Duật, sau đó dùng ánh mắt trông mong nhìn hộp cơm trong túi trên tay Địch Cận Duật, bộ dạng nhỏ bé tội nghiệp nghiêng đầu chờ ăn.
Bước chân Địch Cận Duật hơi khựng lại, sau đó đi qua, lấy hộp cơm trong túi ra rồi đẩy nó về phía Khương Tô: "Ăn cơm xong thì đi đi."
"Đêm qua tôi vừa giúp chú giải quyết một chuyện vô cùng rắc rối." Khương Tô chỉ mở một nửa nắp của hộp cơm rồi nhanh tay mở đũa muỗng ra, ăn ngấu ăn nghiến, sức ăn của cô vốn đã mạnh, đêm qua còn làm việc quá sức, sáng nay lục tung cả nhà lên nhưng cô chỉ tìm thấy thực phẩm chưa được nấu chín, cô đói tới mức hai mắt lịm đi.
"Ăn từ từ thôi." Địch Cận Duật không khỏi nói.
Cứ như Khương Tô không nghe thấy, cô ăn như vũ bão hết sạch hộp cơm mà một người đàn ông trưởng thành có thể ăn no bụng, sau đó đôi mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm hộp cơm Địch Cận Duật mới ăn được hai miếng.
Địch Cận Duật gắp một đũa cơm định cho vào miệng, nhìn thấy đôi mắt mang đầy tính ám chỉ của Khương Tô, động tác tay nhanh chóng dừng lại, cúi đầu xuống, thấy hộp cơm trước mặt cô chẳng còn dư lại hạt cơm nào, nhướng mắt nhìn cô rồi hỏi: "Ăn chưa no sao?"
Khương Tô thành thật gật đầu, sau đó lại nhìn anh với ánh mắt trông ngóng.
Địch Cận Duật bị Khương Tô nhìn với ánh mắt trông ngóng khiến lòng dạ bỗng nao nao, do dự một lúc, anh đành miễng cưỡng đẩy hộp cơm vừa ăn được hai miêng về phía cô: "Ăn đi."
Khương Tô không hề khách sáo mà cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận