Bà Cốt Khương Tô

Chương 277

Chương 277Chương 277
Ngay khi Khương Tô nghe Địch Tinh Lâu gọi ra cái tên này thì giọt nước mắt không chút báo trước ứa ra khỏi hốc mắt lăn dài xuống gò má trắng nõn của cô.
Chờ khi nhận ra ánh mắt ngạc nhiên của mọi người thì Khương Tô mới bản năng sờ mặt, giọt lệ còn mang theo xúc cảm ấp ám.
Khương Tô ngẩn ngơ.
Đời cô quá dài, đã thấy nước mắt của nhiều người, nhưng trong trí nhớ của cô, lần trước rơi lệ đại khái có thể ngược dòng đến mấy nghìn năm trước, cô đã quên nguyên nhân mình khóc, nhưng hiện tại cô khóc vì một ông già có thể nói là 'người lạt.
Nỗi khó chịu nghẹn trong lồng ngực khiến cô rất bức bối, nên ánh mắt nhìn ông nội của Địch Cận Duật không được tốt lắm.
Ông cụ Địch bị giọt lệ của Khương Tô chấn động, thân thể giống như nháy mắt bị hóa đá, không thể nhúc nhích.
Chú Hai Địch nhìn giọt lệ kia của Khương Tô thì giật thót tim, không kiểm được nghĩ chẳng lẽ đây là cháu gái của ông cụ?
Nếu đúng là cháu gái thì Cận Duật .. .
Ông ta bản năng liếc qua cháu trai của mình, chợt thấy sắc mặt của Địch Cận Duật cực kỳ khó xem, không biết có phải vì nghĩ giống ông ta không.
Thẩm Thâm đứng bàng quan, không biết chuyện này sẽ phát triển theo hướng nào.
Chú Hai Địch không thể ngờ lúc này Địch Cận Duật nghĩ đến một tính khả thi càng đáng sợ hơn, mức độ đả kích có lẽ chỉ thua Khương Tô có thể là cháu gái ruột của ông nội anh.
Địch Cận Duật bắt đầu hối hận, hôm nay anh không nên đi tìm Khương Tô.
Phản ứng nhầm Khương Tô với Khương Hoan của ông cụ Địch càng chứng minh phỏng đoán cho tới nay của chú Hai Địch, Khương Hoan quả thực là hồng nhan tri kỷ của ông cụ Địch, thậm chí nói như thế là quá nhẹ, xem phản ứng thất thố của ông ta thì rõ ràng Khương Hoan là người ông ta yêu sâu đậm giấu trong lòng.
Ít nhất hơn bốn mươi năm qua chú Hai Địch chưa từng thấy ông cụ Địch rối loạn tấc lòng như vậy. Về sau ông cụ không cưới thêm vợ.
Bà vợ của chú Hai Địch còn từng cảm khái với ông ta là: Bình thường trông ông cụ Địch và mẹ chồng kính nhau như mới, ít khi nói chuyện, không ngờ ông cụ yêu sâu sắc như thế, người đàn ông bốn mươi mấy tuổi chết vợ, còn là loại đàn ông có quyền có thế, vậy mà không tìm vợ mới, cũng chẳng có tin gái gú gì, thật hiếm có.
Trong lòng chú Hai Địch cho rằng cha cả đời không cưới không phải vì mẹ của mình, ông ta vì người phụ nữ khác.
Chú Hai Địch nhớ hồi nhỏ chơi trong phòng sách, lúc lục ngăn kéo thì tìm được một chiếc vòng ngọc bị ông cụ Địch giấu đi, lúc ấy ông ta chỉ mới đi học biết chữ, nhìn thấy mặt trong chiếc vòng khắc một chữ, ông ta muốn xem kỹ nhưng lỡ tay đánh nát nó.
Trong trí nhớ của chú Hai Địch, đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất cha tức giận lớn đến thế.
Chú Hai Địch hồi nhỏ cơ hồ bị dọa ngớ ngẩn, chưa từng tưởng tượng người cha hiền hòa lễ độ sẽ tức giận điên cuồng như vậy, giống như là ông ta đã đập nát thứ quan trọng nhất của cha mình, cảm xúc đó là trong điên cuồng mang theo tuyệt vọng.
Cuối cùng là mẹ dắt chú Hai Địch đã bị dọa ngu người đi ra ngoài.
Cả ngày hôm đó cha không đi ra phòng sách.
Về sau trong cái nhà này trừ cha ra, không còn ai được phép bước vào phòng sách của ông cụ, nơi đó thành vùng đất cấm.
Mãi đến bây giờ chú Hai Địch vẫn không biết chiếc vòng tay bị rơi nát đó đã đi đâu, bị cha vứt bỏ hay sửa chữa lại.
Chú Hai Địch vĩnh viễn nhớ chữ khắc mặt trong vòng tay kia: Khương.
Ông ta mãi không hiểu chữ Khương này là thuộc về ai, trong số người ông ta quen không có người nào tên Khương.
Mãi đến hôm nay chú Hai Địch mới biết thì ra Khương không phải tên mà là họ của một người.
Khương...
Trong Khương Hoan. ....
Khương Tô lau nước mắt, lạnh lùng nhìn ông cụ Địch.
Ông cụ Địch cũng rốt cuộc tìm về một chút sức lực, đứng lên từ sofa đi hướng Khương Tô, vươn tay muốn chạm vào gò má của cô:
Bạn cần đăng nhập để bình luận