Bà Cốt Khương Tô

Chương 309

Chương 309Chương 309
Địch Cận Duật tâm vô tạp niệm bóp tay cho cô.
Nhưng Khương Tô muốn tán tỉnh anh, cô chậm rãi lại gần, kề sát Địch Cận Duật, đưa cằm nhọn kề vào cánh tay anh, đôi mắt hoa đào bắn điện với anh.
Địch Cận Duật không nhìn cô.
"Chú Địch!" Khương Tô mềm nhữn kêu anh.
Địch Cận Duật ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cô:
"Tay không đau à?"
Khương Tô nói:
"Đau chứ!"
Khóe mắt Địch Cận Duật co giật:
"Nói chuyện đàng hoàng."
Khương Tô chớp chớp mắt, càng dài giọng:
"Người ta đang nói chuyện nè!"
Địch Cận Duật: ".. ."
Địch Cận Duật bóp cổ tay Khương Tô hơi mạnh xíu rồi buông ra, đang định đứng lên nhưng nhìn vali lại lộn xộn của cô, thở dài sửa sang lại giúp cô.
"Chú Địch thật là hiền nội trợ." Khương Tô lại gần ôm cánh tay anh.
"Đừng nói lung tung." Khóe môi Địch Cận Duật co giật đẩy cô ra, tiếp tục sửa sang vali cho cô.
Tay của Địch Cận Duật chợt khựng lại, toàn thân cứng đờ.
Khương Tô bị Địch Cận Duật đẩy ra thì cầm bùa đã vẽ xong 'trang trí' nhà.
Từ hành lang cửa đến các gian phòng đều bị cô dán bùa.
Lá bùa màu vàng dán trong căn nhà hiện đại của Địch Cận Duật trông rất chõi.
Khương Tô không bỏ qua toilet, phòng tắm.
Dán xong lá bùa cuối cùng, cô đi ra.
Khương Tô chợt nghe Địch Cận Duật hỏi: "Đây là cái gì?"
Khương Tô đi tới, thấy Địch Cận Duật cầm một chiếc vòng màu vàng, rõ rệt, có một vết cắt đứt vòng tay, lộ ra mặt vỡ.
"Một món pháp khí." Khương Tô không có chú ý tới giọng nói của Địch Cận Duật khác lạ, trả lời: "Đã hỏng."
Khương Tô nói xong cầm lấy vòng tay rung lắc, lục lạc nhỏ không phát ra chút tiếng động.
Cổ họng của Địch Cận Duật như bị nghẹn, khó khăn phát ra âm thanh: "Đây là đồ của cô à?"
Khương Tô đáp:
"Đúng rồi."
Cô đã quên lấy từ đâu, mang ở bên người mấy trăm năm.
Khương Tô tạm dừng một chút, bỗng nhiên hơi kỳ lạ nhìn Địch Cận Duật: "Chú Địch, sao thế?"
Mặt của Địch Cận Duật hơi kỳ, giọng nói cũng là lạ.
"Tôi không sao." Địch Cận Duật nói, anh lấy lại bình tĩnh mới hỏi tiếp: "Đây là ai cho cô?"
"Lâu quá rồi, tôi không nhớ kỹ." Khương Tô nói.
"Vậy nó bị hỏng như thế nào?" Địch Cận Duật nhìn chằm chằm Khương Tô.
Khương Tô cảm thấy Địch Cận Duật kỳ lạ, nhưng vẫn cẩn thận nhớ lại, rồi nói: "Dường như là có một lần đánh nhau với yêu quái thì bị hỏng. A, tôi nhớ ra rồi. Có gia đình bị yêu quái tấn công, hai người lớn đã chết, chỉ còn một đứa nhóc, lúc tôi ôm cậu bé ra khỏi xe thì hình như bị dọa ngớ ngẩn, tội lắm, không biết bây giờ cậu bé ra sao rồi... ."
Nói đến thì Khương Tô cảm thấy có lỗi với nhóc kia, nếu không phải tại cô...
Trong lòng Địch Cận Duật thì đã dậy sóng thần.
Anh từng hoài nghỉ Khương Tô là Khương Hoan.
Trên đời này sẽ không có hai chiếc lá giống hệt nhau, cũng sẽ không có hai người hoàn toàn giống y như đúc.
Khương Tô có thể chết rồi sống lại.
Nếu cô có thể trường sinh bất lão, Địch Cận Duật cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Anh không muốn tìm tòi quá khứ của cô.
Nhưng anh chưa từng nghĩ người mình tìm hai mươi năm sẽ là cô. tấn công hai mươi năm trước, thiếu nữ bế anh ra khỏi xe đã đeo vòng tay màu vàng này trên cổ tay, khi lay động thì lục lạc nhỏ sẽ phát ra tiếng vang trong trẻo.
Trong khoảnh khắc, bóng dáng của Khương Tô và bóng dáng trong đầu anh hai mươi năm trước mơ hồ chồng lên.
Trong vô hình, người anh tìm hai mươi năm thì ra luôn ở bên cạnh mình.
Địch Cận Duật trong một chốc tâm trạng cực kỳ hỗn loạn.
"Chú Địch?" Khương Tô kêu anh.
Địch Cận Duật nhìn Khương Tô, vẻ mặt phức tạp.
Người bây giờ luôn miệng kêu anh là chú Địch, hai mươi năm trước kêu anh là nhóc con.
"Chú không sao chứ?" Khương Tô chau mày xem Địch Cận Duật, cảm thấy biểu cảm trên mặt anh rất kỳ lạ.
"Tôi không sao." Địch Cận Duật dời ánh mắt, đứng lên nói: "Khuya quá rồi, sớm đi ngủ đi."
Khương Tô liếc qua vali chưa sửa sang lại, đoán rằng Địch Cận Duật bận việc gì, cô không hỏi, nhìn theo anh vào phòng ngủ phụ.
Không khóa trái cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận