Bà Cốt Khương Tô

Chương 54

Chương 54Chương 54
Chỉ là bây giờ cô nói ra nó lại mang theo một tầng ý nghĩa khác, nghe cứ như trẻ mồ côi lang thang không có chỗ ở cố định, chỉ có thể sống tạm trong căn nhà quỷ ám âm u đáng sợ kia, càng tăng thêm sắc thái cho sự bỉ kịch của cô.
Hình tượng Khương Tô bị dăm ba câu của cô đắp nặn thành một thiếu nữ tội nghiệp từ nhỏ không biết mặt cha mẹ, người thân đều chết hết cả, không có chỗ ở cố định, không được đi học, chỉ có thể dựa vào bắt quỷ để duy trì kế sinh nhai, hơn nữa vì để không phải nộp tiền thuê nhà mà sống trong căn nhà quỷ ám.
Bỗng nhiên Khương Tô nói: "Tôi ăn no rồi. Chú có thể cho tôi hai tệ đi xe không? Tối qua tôi ra ngoài không mang theo tiền."
Địch Cận Duật hơi sửng sốt, sau đó nói: "Không cần, tôi đưa cô trở về."
Đôi mắt Khương Tô lập tức cong lên: "Cảm ơn chú."
Địch Cận Duật gật đầu, nói: "Đừng khách sáo."
Trước khi đi Khương Tô đã thay bộ đồ của mình lại.
Địch Cận Duật lái xe cá nhân, ngoại hình chiếc xe và giá cả đều rất khiêm tốn.
Khương Tô ngồi trên ghế phụ.
Sau khi Địch Cận Duật thắt đai an toàn xong thì liếc mắt nhìn Khương Tô: "Nhớ thắt chặt đai an toàn."
Khương Tô giả vờ không hiểu, nhìn Địch Cận Duật với ánh mắt ngây thơ: "Hửm?"
Địch Cận Duật bất lực, chỉ có thể cởi đai an toàn của mình ra, rướn người sang thắt đai an toàn cho Khương Tô, lúc anh đưa tay kéo đai an toàn thì Khương Tô bỗng quay đầu đối mặt với anh, khuôn mặt hai người gần như kề sát vào nhau, Địch Cận Duật vừa nhướng mắt lên đã đối mặt với đôi mắt đào hoa ngập sương mù của Khương Tô, vẻ mặt anh không hề thay đổi, hơi kéo khoảng cách ra, thắt đai an toàn xong lại ngồi về ghế của mình, không nhìn thấy ý cười gian xảo chợt lóe lên trong mắt Khương Tô.
Khương Tô đứng trước bậc cửa cười tủm tỉm nhìn Địch Cận Duật: "Vậy tôi không mời chú vào nhà nhé." Nếu để anh nhìn thấy khung cảnh trong nhà chắc chắn sẽ lòi đuôi ngay, dù sao thì chỉ mỗi hộp khăn giấy, thùng rác trong nhà đã c©ó diá vài nàn. Hiển nhiên Địch Cận Duật đã tự lý giải thành ý khác.
"Được."
"Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
"Đúng rồi, tôi còn chưa biết chú tên gì đó!" Khương Tô vừa đẩy cửa chuẩn bị đi vào đột nhiên quay người lại, hỏi.
Địch Cận Duật hơi sửng sốt: "Địch Cận Duật."
"Được, tôi đã biết." Khương Tô khẽ mỉm cười: "Hẹn gặp lại chú Địch nhé." Sau đó đẩy cửa ra đi vào.
Địch Cận Duật nhìn cánh cửa đang đóng chặt, sửng sốt mất một lúc, sau đó đi vào trong xe, anh ngồi vào ghế điều khiển rồi thắt chặt đai an toàn, khởi động xe... Đột nhiên anh lại thò tay bẻ cái gương trong xe để soi khuôn mặt mình, rồi không khỏi nhíu mày, anh cũng chỉ lớn hơn cô có mười tuổi, sao lại biến thành chú vậy? Vô duyên vô cớ bị gọi già hơn tận mười tuổi.
Vào trong sân, Khương Tô lập tức để lộ nguyên hình, đuôi mắt đuôi mày đều tràn đầy đắc ý.
Nghe thấy tiếng động ông Tôn vội vàng đi ra khỏi nhà, ngay khi nhìn thấy Khương Tô thì đôi mắt bỗng ầng ậng nước mắt, khó khăn lắm ông ấy mới kìm nén được, đi lên đón cô: "Khương Tô! Cô đã về rồi!"
Cả đêm hôm qua ông Tôn ngủ không yên giấc, hai mắt có quầng thâm, ông ấy biết rõ bản lĩnh của Khương Tô, cho nên không quá lo lắng Khương Tô sẽ gặp nguy hiểm, chỉ là ông ấy sợ cô giống như mấy chục năm trước, đi rồi không về nữa.
Lòng dạ lo lắng hãi hùng không thể nào bình tĩnh nổi, ông ấy cũng không dám đến trường học tìm cô, ông ấy sợ khi mình ra ngoài cô sẽ về nhà, chỉ có thể ở nhà mỏi mắt trông ngóng, cuối cùng đã chờ được đến lúc Khương Tô về.
Ông Tôn hỏi: "Ăn cơm chưa? Tôi nấu một bàn thức ăn, còn chưa nguội đâu, vừa hay có thể ăn được rồi."
"Tôi đã ăn rồi." Khương Tô nói.
Ông Tôn hơi sửng sốt, sau đó cố đè nỗi thất vọng xuống, cười nói: "Vậy tôi đi pha trà cho cô."
Khương Tô xua tay nói: "Không cần, tôi thay đồ rồi đến trường học." Sau đó cô đi vào trong phòng thay quần áo. Ông Tôn nhìn bàn đồ ăn đã
Bạn cần đăng nhập để bình luận