Bà Cốt Khương Tô

Chương 398

Chương 398Chương 398
Cậu hy vọng lại được nhìn thấy cô.
Nhưng mà một ngày trôi qua, rồi hai ngày trôi qua, ba ngày trôi qua, một tuần trôi qua, cậu vẫn không thể nhìn thấy Khương Tô.
Từ sau khi Nhóc Mập bị Khương Tô dạy cho một trận thì cậu nhóc không dám ức hiếp Địch Cận Duật nhỏ nữa, mỗi khi thấy cậu đều đi đường vòng.
Hôm nay vừa vào học, Địch Cận Duật nhỏ đã chủ động đi tìm Nhóc Mập.
"Tặng cậu cái này." Địch Cận Duật nhỏ lấy người máy mới nhất trong cái cặp sách kiểu Nhật ra, đặt lên bàn học của Nhóc Mập.
Nhóc Mập chớp đôi mắt to tròn như hạt đậu xanh, giật mình nhìn cậu: "Cho tớ."
Địch Cận Duật nhỏ gật đầu: "Cho cậu đó."
Nhóc Mập cảnh giác nhìn cậu: "Vì sao lại cho tớ?"
Nhưng bàn tay Nhóc Mập đã không kìm được mà chạm lên vuốt ve người máy.
Cậu nhóc thích người máy này đã lâu! Năn nỉ mẹ hoài nhưng mẹ chẳng chịu mua cho cậu nhóc!
"Tớ có một điều kiện." Địch Cận Duật nhỏ hất cằm lên, đứng trên cao nhìn xuống Nhóc Mập đang ngồi trên ghế.
Nhóc Mập lập tức ôm người máy vào trong lòng, biết ngay là thằng nhóc bệnh tật này không tốt tính như vậy mà, cậu nhóc cất giọng, hỏi: "Điều kiện gì?"
Khuôn mặt nhỏ của Địch Cận Duật nhỏ vô cảm, nói: "Cậu đánh tớ thêm một lần nữa."
Nhóc Mập trợn trừng đôi mắt tròn to như hạt đậu xanh lên, tưởng mình nghe nhầm.
Cuối cùng hai người quay trở lại chỗ lần trước Nhóc Mập bắt nạt cậu.
"Tớ đẩy thật đấy!" Khuôn mặt Nhóc Mập hiện lên vẻ nghiêm túc, nói.
Địch Cận Duật nhỏ gật đầu.
"Lần này là do cậu bảo tới đẩy đó nhé!" Nhóc Mập nói, cậu thật là kỳ lạ! Cho cậu nhóc người máy là vì muốn nhờ cậu nhóc đánh cậu thêm một lần nữa! Địch Cận Duật nhỏ lại gật đầu.
Nhóc Mập vẫn chưa có kinh nghiệm bắt nạt người khác theo yêu cầu của người đó, chỉ đẩy một cái cả người Địch Cận Duật nhỏ đã ngã nhào xuống mặt đất.
Nhóc Mập chớp mắt: "Đẩy xong rồi, sau đó thì sao?"
Địch Cận Duật nhỏ ngồi dưới đất nhìn bốn phía, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Khương Tô đâu, lập tức thất vọng cúi đầu.
Rồi nghe thấy một tiếng hét to: "Thằng nhóc kia, đang làm gì đó!"
Nhóc Mập và Địch Cận Duật nhỏ giật nảy mình.
Địch Cận Duật nhỏ ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, nhưng chỉ nhìn thấy bảo mẫu của mình nổi giận đùng đùng đi về phía này, vẻ thất vọng trên khuôn mặt nhỏ của cậu chẳng thể nào che giấu được.
Quả nhiên cô là đồ lừa đảo, nói khi nào cậu gặp nguy hiểm thầm gọi tên cô trong lòng, cô sẽ xuất hiện, tất cả đều là lừa cậu mà thôi.
Còn Nhóc Mập lại sợ hãi co giò bỏ chạy.
Lần gặp lại Khương Tô, đã là hai tháng sau.
Lúc Địch Cận Duật nhỏ tỉnh lại thì phát hiện tay chân của mình đã bị cột chặt lại, miệng bị bịt băng dính, đôi mắt cũng bị vải đen bịt kín, một màu tối tăm, cậu nằm trên mặt đất lạnh lẽo, phía sau là mặt tường lạnh băng.
Cậu đã xem trên TV, biết bản thân đã bị người ta bắt cóc.
Nhưng dù sao cậu vẫn là đứa trẻ con, trong lòng vẫn không thể nào không sợ được.
Có khi nào chúng sẽ giết cậu không?
Bên ngoài loáng thoáng vang lên tiếng người mắng chửi cãi vã to tiếng.
Địch Cận Duật nhỏ càng rụt sát vào trong góc tường, giống như làm vậy sẽ cho cậu thêm chút cảm giác an toàn.
Cậu không khỏi nghĩ đến Khương Tô.
Rồi lập tức ngừng lại ngay.
Không được nghĩ, không được phép nghĩ, cô chỉ là một cô gái, cho dù cô có đến thật thì cô chẳng thể đánh lại được đám người xấu kia.
Không được nghĩ, không được nghĩ, không được nghĩ, không được nahl_- Bỗng nhiên những âm thanh bên ngoài giống như càng ồn ào hơn nữa.
Ngay sau đó bên ngoài bất ngờ vang lên tiếng đánh nhau, có tiếng mắng, có tiếng kêu gào thảm thiết, rồi như có tiếng thứ gì đó ngã xuống, rồi tiếng động nặng nề như ai đó đập mạnh xuống đất.
Cuối cùng tất cả âm thanh đều dừng lại.
Có một tiếng bước chân rất nhỏ đi thẳng về phía này.
Địch Cận Duật nhỏ không khỏi nín thở.
Cửa mở ra.
Địch Cận Duật nhỏ cố dịch cơ thể vào sát vách tường, cứ như làm vậy cậu sẽ không phải sợ hãi đến thế.
Rồi tiếng bước chân kia dừng lại trước mặt cậu.
Cậu cố gắng nín thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận