Bà Cốt Khương Tô

Chương 79

Chương 79Chương 79
Bà Triệu tìm cớ giúp Khương Tô, nói với Triệu Vân Xuyên: "Vân Xuyên, con đi nói với ông nội là tiên cô đang kiểm tra cho Tiểu Kiệt. Chờ kiểm tra xong rồi mẹ sẽ đưa tiên cô sang đó."
Triệu Vân Xuyên qua đi gian nhà phía Đông nói với ông cụ Triệu, ông cụ nghe vậy thì không vui.
Triệu Vân Phong cười như không cười nói: "Vị tiên cô kia đúng là kiêu ngạo. E rằng thấy bản thân chữa khỏi bệnh cho Tiểu Kiệt nên ngỡ mình là ân nhân của nhà họ Triệu, làm giá quá đi thôi."
Ông quản gia đứng ở bên cạnh khẽ cau mày.
Triệu Vân Xuyên hơi bất ngờ, liếc mắt nhìn Triệu Vân Phong một cái, rồi cũng nhíu mày, vào lúc anh ta đang định nói giúp Khương Tô mấy câu.
Ông cụ Triệu lại sắc bén liếc một cái, nhìn Triệu Vân Phong nói: "Giọng điệu đó của cháu là sao đấy? Đây chính là ân nhân của nhà họ Triệu chúng ta!"
Triệu Vân Phong bất ngờ bị răn dạy thì hơi sửng sốt, sau đó vội vàng cười nói: "Ông nội, cháu cũng đâu nói cô ta không phải đâu, chỉ là cháu cảm thấy cô ta còn nhỏ tuổi mà tính tình hơi kênh kiệu."
Triệu Vân Xuyên thờ ơ nói: "Tôi thì không cảm thấy cô Khương kia kênh kiệu, chỉ là tuổi còn nhỏ nên không giỏi giao tiếp thôi. Tôi thấy cô ấy cũng rất thích Tiểu Kiệt."
Ông cụ Triệu liếc mắt nhìn Triệu Vân Xuyên đầy tán dương, sau đó nhìn Triệu Vân Phong rồi hờ hững nói: "Cô ấy đúng là có ơn với nhà họ Triệu, cháu nên tôn trọng cô ấy một chút." Trong lòng ông cụ vẫn khăng khăng Khương Tô chính là Khương Hoan, chính là cô gái nhỏ mà năm đó ông cụ nâng như trứng hứng như hoa, không chấp nhận được việc người khác dám chê bai cô dù chỉ là nửa câu, huống chỉ đây còn là cháu nội của ông cụ.
Triệu Vân Phong không tài nào hiểu được những thay đổi tâm lý trong ông cụ, cho nên dù anh ta có nghĩ cả trăm lần vẫn không ra, chỉ đành cười miễn cưỡng nói: "Dạ, ông nội, cháu đã biết."
Sau đó còn lén liếc mắt nhìn Triệu Vân Xuyên một cái, luôn cảm thấy hình như bản thân bị cậu em họ ngày thường luôn khiêm nhường trầm tính này bẫy.
"Phú Sinh, ông sang đó xem sao, sao cô ấy còn chưa qua đây?" Ông cụ Triệu dạy bảo Triệu Vân Phong xong thì thúc giục quản gia đi sang kia xem thử.
Quản gia cười nói: "Ông chủ, cô Khương còn đang xem bệnh cho cậu chủ nhỏ, xem bệnh cho cậu chủ nhỏ xong thì sẽ đến đây, ông đừng nôn nóng."
Ông cụ Triệu cứ lầm bà lầm bầm nói: "Sao nhiều năm vậy rồi mà chẳng thay đổi chút nào vậy chứ."
Quản gia mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thiền định giống như Bồ Tát.
Triệu Vân Phong lại không thể nào hiểu nổi tại sao ông cụ lại coi trọng cái bà cốt kia như vậy.
Ông cụ Triệu không thúc giục được Khương Tô, thì bắt đầu thúc giục nhà bếp.
Bữa tiệc vốn khai tiệc vào sáu giờ đã bị ông cụ Triệu thúc giục mới năm giờ rưỡi đã khai tiệc.
Ngoại trừ con trai thứ Hai của ông cụ Triệu ra thì cả nhà ông ta đã đến đầy đủ, con trai cả của ông cụ là Triệu Chấn Đình và cha của Tiểu Kiệt là Triệu Vân Thuần cũng vừa trở về, hai cha con còn chưa kịp đến gian nhà phía Tây thì phải đến thẳng gian nhà phía Đông luôn.
Lúc này Khương Tô và đám người bà Triệu mới khoan thai tới muộn.
Quản gia giúp Khương Tô kéo cái ghế bên cạnh ông cụ Triệu.
Khương Tô không hề khách sáo, nhanh nhẹn ngồi xuống.
Con trai cả của ông cụ Triệu là Triệu Chấn Đình hơi ngạc nhiên nhìn ông cụ Triệu và quản gia một cái, sau đó mới sợ hãi nhìn Khương Tô.
Triệu Vân Xuyên giới thiệu nói: "Cha, anh Cả, vị này chính là cô Khương đã chữa khỏi bệnh cho Tiểu Kiệt."
Triệu Chấn Đình lập tức mỉm cười hiển hòa, nói: "Không ngờ rằng cô Khương còn nhỏ mà đã lợi hại như vậy. Nhờ có cô Tiểu Kiệt mới có thể chuyển nguy thành an."
Bạn cần đăng nhập để bình luận