Bà Cốt Khương Tô

Chương 216

Chương 216Chương 216
Tăng Hùng nằm ở dưới đất run rẩy.
Cùng lúc đó, đôi tay khéo lại, Lý Tú Chỉ trên tường phát ra âm thanh đau khổ như heo bị giết lấy thịt, trong cơ thể bà ta phát ra âm thanh ma sát của xương khiến con người buốt răng, mồ hôi lạnh từ trán bà ta chảy xuống, đến sức để kêu còn không có, nói chỉ là chửi rủa.
"Họ đúng là đáng chết." Tay của Địch Cận Duật đang nắm lấy cổ tay cô chuyển sang nắm lấy tay cô, tay của Khương Tô vừa nhỏ lại vừa mềm nhưng lại rất lạnh, anh nắm chặt lại, nhìn cô: "Nhưng đừng làm dơ tay của cô."
Nếu Khương Tô giết chết Lý Tú Chỉ như vậy, sau đó khi pháp y kiểm tra thi thể, lý do tử vong của Lý Tú Chỉ không thể nào giải thích được, cuối cùng có thể khiến cho Khương Tô tự rước họa vào thân.
Tay của Địch Cận Duật vừa to vừa ấm áp, sự ấm áp đó như có thể đi vào lòng người vậy.
Ánh mắt của anh khi nhìn cô cũng rất dịu dàng, không hề vì sự tàn nhẫn của cô mà sinh ra chán ghét.
Khương Tô cũng nhìn anh, lạnh lùng trong mắt cô dần tan chảy, cô nhìn Lý Tú Chỉ sắp chết trên tường, nhếch mép, tay buông xuống: "Được thôi, nể mặt chú Địch."
Địch Cận Duật nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Lý Tú Chỉ ngay lập tức cảm giác sức mạnh dồn ép từ tám phương tứ phía đó biến mất, bà ta rơi từ trên tường xuống, nằm thở dài dưới đất, vết bầm tím trên mặt vẫn còn rất rõ, khắp người bà ta không có tí sức lực nào, bà ta cảm giác như xương khắp cơ thể đều đang đau, khiến cho bà ta nhớ lại sự sợ hãi lúc mấy chục năm trước khi bị móc đi đôi mắt, cả người bà ta run rẩy.
Lão già mắt mù đang bò về hướng Lý Tú Chỉ: "Tú Chỉ... Tú Chi bà sao rồi?"
Lý Tú Chỉ nói không nên lời, nằm run rẩy dưới đất.
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Khương Tô nhìn Địch Cận Duật.
Anh đã không cho cô giết người, thì mối hỗn độn này chỉ có thể giao lại cho anh.
"Còn lại cứ giao cho tôi." Địch Cận Duật nói luồn tay Khương Tô ra, lấy một cuộn dây nhỏ từ trong túi áo ra, dây trong suốt, nhỏ như sợi chỉ may auần áo. cá tí aiếna như đâv dùna để câu cá. "Đây là dây trói quỷ?" Khương Tô đột nhiên hỏi.
Cô nghe yêu ma nói qua cục quản yêu có dây quỷ, nếu bị dây trói quỷ buộc lại thì không thể nào cởi trói được, chỉ là càng vùng vẫy càng trói chặt, thậm chí đi vào trong thịt, vô cùng đau khổ .
Lúc này nhìn thấy Địch Cận Duật lấy danh ra, cô đoán đây chính là dây trói quỷ danh tiếng lẫy lừng, nếu không thì Địch Cận Duật không thể nào đem dây câu cá theo người được?
Địch Cận Duật gật đầu.
"Anh là người của cục quản yêu?" Lúc này, Lý Tú Chi nghe được ba chữ dây trói quỷ, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, không dám tin mà nhìn vào Địch Cận Duật gào thét.
Địch Cận Duật không có trả lời bà ta, dùng dây trói quỷ trói từng người Lý Tú Chi, Tăng Hùng và cả lão già mắt mù, nhốt họ vào trong ba căn phòng khác biệt.
Sau đó lấy điện thoại ra gọi điện.
Nửa đêm, Ninh Hiểu đang ngủ ngon thì nhận được cuộc gọi của Địch Cận Duật, cô ấy cảm thấy kì lạ, nếu có nhiệm vụ, thường sẽ là trong cục liên hệ trực tiếp với cô, rồi cô mới liên hệ với Địch Cận Duật, nếu không phải có nhiệm vụ, Địch Cận Duật nửa đêm gọi cho cô ấy để làm gì?
Cô ấy vừa suy nghĩ vừa bắt máy, đôi mắt nhắm lại, giọng nghe là biết được chưa tỉnh ngủ: "Alo?"
Giọng nói trầm ấm của Địch Cận Duật truyền đến: "Ninh Hiểu, tôi là Địch Cận Duật. Có việc cần cô giúp đỡ."
Ninh Hiểu cảm giác gần đây việc mà đội trưởng Địch cần cô giúp đỡ ngày càng nhiều.
Địch Cận Duật tắt máy, quay người lại nhìn Khương Tô: "Chúng ta có ít nhất năm tiếng đồng hồ để truy hỏi những người này." Anh dừng lại, nhìn Lý Tú Chỉ ngồi ở dưới đất phòng khách, sau đó nói với Khương Tô: "Tôi nghĩ cô có lời cần nói riêng với bà ta. Ở đây giao lại cho cô, tôi đi tìm Châu Chính Quang, để ông ấy đỡ phải đến đây tìm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận