Bà Cốt Khương Tô

Chương 86

Chương 86Chương 86
Khương Tô cầm điều khiển từ xa trên bàn họp ấn một cái, hai bức màn công nghệ cao lập tức từ từ hạ xuống, che khuất tất cả ánh sáng bên ngoài chiếu vào, trong phòng trở nên tối tăm.
Phụ huynh hai nhà vẫn chưa hiểu rõ nguyên nhân.
Hôm nay họ được nhà trường thông báo đến đây để bàn bạc giải quyết hậu quả, nhưng không ngờ ban giám hiệu nhà trường đưa họ đến đây chờ đợi, sau đó chờ được một cô gái có tuổi tác ngang với con gái họ đi vào.
Khương Tô kéo ghế dựa ra ngồi xuống, sau đó lấy ra một cái bình sứ nhỏ, thò ngón tay vào chấm nhẹ một cái, sau đó rụt tay ra cẩn thận vẽ lên trán mình một vạch máu.
Tuy ánh sáng trong phòng le lói, nhưng họ vẫn thấy rõ Khương Tô đang làm cái gì.
Các phụ huynh đều bị hành động quái đản của Khương Tô khiến sợ hãi.
"Cháu bé à, cháu không sao đó chứ? Sao cháu lại..."
Khương Tô ngắt lời của bà ấy, nói: "Tôi là một cái bà cốt. Một lát nữa con gái của mấy người sẽ nhập vào tôi để gặp mặt mấy người, thời gian không có nhiều, có lời gì muốn nói thì nói hết một thể đi." Cô nói xong rồi quay đầu lại, nhìn sang bên cạnh: "Hai người ai muốn lên trước?"
Nhưng bên cạnh cô trống không, không có cái gì cả.
Các phụ huynh bị lời của cô làm mù mờ không tài nào hiểu được.
Sau khi nói xong câu đó Khương Tô bỗng nhiên nhắm mắt lại, ngay sau đó đầu cô nhẹ nhàng gục xuống, cả người cứ như mất đi ý thức.
Các phụ huynh giật nảy mình.
Mẹ của Đường Vũ Tiêu và Châu Bội Bội cùng đứng dậy đi đến gần xem tình hình của Khương Tô: "Cháu bé à, cháu không sao chứ?"
Còn hai người cha lại chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài gọi người.
Ai ngờ họ mới vừa đi đến gần.
"Khương Tô" đã mở mắt.
Hai người mẹ lập tức dừng bước, ngạc nhiên nhìn "Khương Tô", mẹ Đường Vũ Tiêu ôn tồn nhỏ nhẹ hỏi: "Cháu bé à, cháu ổn không? Có phải khó chịu ở đâu không?" phụ nữ trước mặt, trong đôi mắt lập tức ầng ậng nước mắt, nhìn mẹ Đường Vũ Tiêu, gọi một tiếng: "Mẹ!"
Tất cả mọi người đền ngẩn cả người.
Mẹ Đường Vũ Tiêu khiếp sợ hỏi: "Cháu gọi cô là gì?"
"Khương Tô" kích động nhìn bà ấy: "Mẹ, con là Vũ Tiêu!"
Lúc này tất cả mọi người đều giật mình hốt hoảng.
Mẹ Đường Vũ Tiêu trợn to mắt nhìn "Khương Tô", cố gắng rặn ra từng chữ: "Cô, cô..."
Còn cha Đường Vũ Tiêu lại tức giận nói: "Đây là cách giải quyết của nhà trường? Tìm một người đến để lừa gạt chúng tôi?"
Nước mắt "Khương Tô" theo hốc mắt rơi xuống giống như hạt ngọc: "Cha ơi! Là con thật đấy! Con là Vũ Tiêu! Cha có còn nhớ khi con còn nhỏ cha hút thuốc bất cẩn để tàn thuốc rơi xuống làm bỏng tay của con, tạo thành một cái sẹo, từ đó cha đã bắt đầu cai thuốc. Còn nữa, một tháng trước cả nhà chúng ta cùng nhau leo núi Phượng Hoàng, con đứng trên đỉnh núi ước cha mẹ sẽ luôn ở bên con mãi mãi, lúc xuống núi con còn nói với cha là con đi không nổi, đòi cha cõng con..."
Mẹ Đường Vũ Tiêu đã sợ hãi bịt kín miệng, nước mắt tràn mi: "Vũ Tiêu?! Là con thật sao?"
Cha Đường Vũ Tiêu cũng giật mình sợ hãi.
Ông ấy cai thuốc khi con gái lên tám, chuyện này ông ấy chưa từng nói với người ngoài. Còn cả chuyện leo núi tháng trước, người này đã nói không sai chút nào.
Đường Vũ Tiêu khóc như mưa: "Mẹ, cha, là con thật!"
Mẹ Đường Vũ Tiêu lập tức ôm lấy cô, vừa khóc vừa nói: "Vũ Tiêu! Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Cha mẹ Châu Bội Bội cũng khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mặt, hoàn toàn không biết tình huống bây giờ là thế nào, họ cũng không biết mình nên làm thế nào.
Đường Vũ Tiêu lau nước mắt, nói: "Mẹ, con không có quá nhiều thời gian. Tiên cô chỉ cho con một chút thời gian để từ biệt với hai người, lát nữa Bội Bội cũng phải từ biệt với cha mẹ chị ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận