Bà Cốt Khương Tô

Chương 379

Chương 379Chương 379
Cô và bà nội của cô giống nhau đến mức mà ông cụ còn nhận nhầm.
Điều này đủ khiến ông ta biết được rằng khi đó cha của ông ta đã ôm tâm lý, suy nghĩ gì lúc quen mẹ ông ta, rồi cuối cùng lại chán ghét mẹ ông ta như vậy.
Đã yêu một người như Khương Tô rồi, sao có thể yêu được người như mẹ ông ta chứ?
Nói đến cùng cho dù vẻ ngoài có giống nhau thì cuối cùng họ vẫn là hai người hoàn toàn khác biệt.
Cũng là vì giống nhau cho nên mẹ của ông ta mới trở thành món hàng bị thay thế, rồi cuối cùng sinh ra đứa con riêng là ông ta.
Ánh mắt Triệu Chấn Nguyên lạnh đi.
"Đi vào với tôi." Quản gia nói với Khương Tô.
Khương Tô cảm thấy tính từ lần gặp trước khuôn mặt quản gia đã già đi không ít, tám phần là vì "bệnh" của ông cụ Triệu khiến ông ấy lo lắng.
Cô gật đầu, khi định đi vào cùng ông ấy.
Đã nghe thấy Triệu Mẫn Thư nói: "Chủ nhân như chúng tôi còn chưa mở miệng đâu! Ai cho ông dám tự ý quyết định!"
Sắc mặt ông quản gia không hề thay đổi, thậm chí bước chân còn không thèm dừng lại.
Khương Tô đã bước lên bậc thang bỗng dừng bước, xoay người, lạnh lùng nhìn về phía Triệu Mẫn Thư, quát lớn: "Câm miệng."
Sắc mặt Triệu Mẫn Thư thay đổi, hiển nhiên không ngờ rằng Khương Tô lại dám chỉ thằng người lớn tuổi như bà ta rồi bảo bà ta câm miệng! Hơn nữa bộ dáng còn giống như người lớn trách mắng con cháu! Chọc cho bà ta tức muốn xì khói, nhưng khi bà ta muốn dạy dỗ lại cô, há miệng mắng, bỗng phát hiện ra mình không thể nói được! Cổ họng bà ta đóng rồi lại mở, nhưng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào! Giống như đang diễn kịch câm, khiến người đứng bên cạnh nhìn bà ta như quái vật, bà ta che cổ họng lại, nhìn Khương Tô với vẻ hốt hoảng, muốn há miệng hỏi Khương Tô đã làm gì bà ta.
Khương Tô chỉ cười khẩy một tiếng, xách rương đi theo quản gia vào bên trong mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Triệu Mẫn Thư cũng muốn theo vào.
Nhưng Địch Cận Duật lại đứng chắn ngay trước cửa, cản đường bà ta: "Tốt nhất bà nên đứng bên ngoài chờ đi."
Anh nói năng khách sáo nhưng giọng điệu lại không hề khách sáo chút nào, hơn nữa vẻ mặt Địch Cận Duật rất lạnh lùng, khiến họ nhìn thôi đã sợ rồi.
Triệu Mẫn Thư không thân thiết với Địch Cận Duật, nhưng mà cũng biết thân phận của Địch Cận Duật, tuy anh là con cháu nhưng bà ta không dám chắc sau này có ngày cần nhờ vả nhà họ Địch, bà ta cố nhịn, cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt cơn tức xuống bụng.
Khương Tô đi theo quản gia đi qua sảnh ngoài rồi đi vào phòng ông cụ Triệu ở hậu viện.
Ông quản gia mở cửa mời Khương Tô đi vào.
Khương Tô lập tức đi đến mép giường, nhìn ông cụ Triệu đang nằm ở trên giường.
Ông cụ Triệu giống như đang ngủ, nét mặt không hề có chút đau đớn nào.
Khương Tô kiểm tra mạch đập cho ông cụ, rồi hỏi: "Ông ấy bắt đầu hôn mê lúc nào? Triệu Vân Xuyên chỉ nói là hôm trước, không có nói thời gian cụ thể."
Quản gia đáp: "Vào sáng hôm trước tôi đến hầu ông chủ rời giường, rồi phát hiện có gọi thế nào ông chủ cũng không tỉnh."
"Lúc trước có ai từng đến đây không?" Khương Tô hỏi.
Trong hai ngày nay quản gia đã cố nhớ đi nhớ lại những chuyện đã xảy ra, nghe Khương Tô hỏi vậy thì ông ấy nhanh chóng trả lời: "Không có." Sau đó lại nói: "Có điều mấy ngày trước cậu Hai đã dẫn bạn gái về nhà cổ dùng bữa với ông chủ." Ông ấy nói: "Trong bữa cơm, bạn gái của cậu Hai đã tự tay múc cho ông chủ một chén canh. Lúc ấy tôi có đứng bên cạnh nhưng không phát hiện ra điều gì cả."
Khương Tô hừ lạnh: "Nếu như để ông nhìn ra thì họ sẽ không to gan trắng trợn như vậy."
Quản gia hỏi: "Chẳng lẽ thật sự là..."
Khương Tô nói: "Cô bạn gái của Triệu Vân Phong cũng được coi như là nửa người trong nghề này."
Quản gia rùng mình: "Vậy bây giờ phải làm sao đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận