Bà Cốt Khương Tô

Chương 229

Chương 229Chương 229
Khương Tô ăn bữa ăn này không chút mùi vị.
Địch Cận Duật lại ăn rất ngon, thỉnh thoảng khen ngợi tài nấu nướng của ông Tôn.
Trông hai người họ có vẻ hòa thuận vui vẻ.
Con mèo đen cũng không biết tại sao vị bốc tiên tri*, lúc này không biết đã chạy đi đâu.
(*#& k#ÃI - Vị bốc tiên tri: Xưa kia mê tín, lấy việc bói toán để đoán lành dữ. Vị bốc tiên tri (chưa bói đã biết) ý chỉ sự minh tuệ, có thể thấy trước được vấn đề. )
Ăn xong.
Ông Tôn đứng dậy dọn bàn, Địch Cận Duật cũng đứng dậy định phụ giúp, nhưng lại bị ông Tôn ngăn lại.
Dọn dẹp xong, ông Tôn nói: "Hai người trò chuyện đi, tôi ra ngoài tìm mèo."
Không để ý đến ánh mắt Khương Tô đang hướng về ông ấy, nhặt con chim lên rồi đi ra ngoài.
Để lại Địch Cận Duật và Khương Tô trong nhà.
"Sao không chào mà đã đi rồi?" Địch Cận Duật không nói lời vô ích, nhìn chằm chằm Khương Tô bằng đôi mắt sắc bén, khiến Khương Tô đột ngột cảm thấy bản thân như thể phạm tội gì đó và đang bị thẩm vấn.
"Tôi đâu có chưa chào đã đi. Tôi có để lại tờ giấy mà, chú không thấy sao?" Khương Tô hỏi.
Địch Cận Duật lấy ra một tờ giấy A4 được gấp lại từ trong túi áo, mở ra rồi để lên bàn: "Cô nói cái này sao?"
Một tờ giấy A4, bên trên có viết vài chữ sát trên đầu.
Chú Địch, tôi đi đây.
Chừa lại một khoảng trắng lớn.
Khương Tô chớp mắt chột dạ, không thể trả lời.
"Sao cô lại đi?" Địch Cận Duật hỏi.
Khương Tô nói: "Không phải trước đây chúng ta đã nói rõ rồi sao, chú sẽ chăm sóc tôi cho đến khi tôi hồi phục vết thương. Bây giờ vết thương đã lành rồi, tôi nghĩ không cần làm phiền chú nữa."
Địch Cần Dui↠mặt không cảm vyúc nhìn câ. Khương Tô bình tĩnh nhìn lại.
Địch Cận Duật lạnh lùng nói: "Cô nói đúng, sau khi cô đi thì tôi được yên tĩnh rồi."
Anh khom người, xách chiếc túi giấy từ bên cạnh đặt lên bàn: "Đây là đôi giày cô để ở nhà tôi quên mang đi, tôi đến để đưa cái này."
Anh nói xong thì đứng đây, bỏ đi không ngoảnh lại.
Lúc lên xe, anh kéo cửa vang lên một tiếng ầm, cũng không biết đang nổi giận với ai.
Con mèo đen vừa trèo về từ trên bức tường đã bị dọa sợ đến mức suýt chút nữa đã ngã khỏi tường.
Địch Cận Duật vừa mới lái xe rời đi.
Theo sau đó xe của Bà Trịnh liền liền dừng lại bên ngoài sân.
Vừa đúng lúc ông Tôn đang sách lồng chim quay về, ông vẫn nhớ bà Trịnh, thế là chào hỏi nói: " Bà Trương, bà đến tìm tiên cô sao?"
Ông Tôn bên ngoài, cũng chưa gọi tên Khương Tô, chỉ xưng hô tiên cô, ông thấy vẻ mặt bà Trịnh cau có, đoán chừng vừa gặp phải việc khó gì rồi.
Quả nhiên bà Trịnh gật đầu, trong tay xách túi, trong ánh mắt mang vẻ vội vàng: "Tiểu tiên cô có nhà không?"
Ông Tôn mở đẩy cửa sân nói: " Có, bà cùng với tôi đi vào đi."
Bà Trịnh cùng ông Tôn đi vào sân.
Khương Tô đang ngồi xổm trên mặt đất cho mèo ăn.
Nghe thấy có tiếng bước chân của hai người, ngẩng đầu, nhìn thấy lão Tôn trước, sau đó liền nhìn thấy bà Trịnh đi theo sau lưng ông Tôn cùng đi vào.
Cô phủi phủi tay đứng lên, cười nói: " Khách quý, bà Trịnh đã lâu không gặp."
Bà Trịnh không có tâm trạng hàn huyên: " Tiểu tiên cô, tôi có việc quan trọng nhờ cô giúp đỡ."
Khương Tô thong thả đi về phía bên trên sofa, ông Tôn thì đi xuống phòng bếp pha trà.
Khương Tô ngồi xuống ghế sofa, Sau đó dùng động tác tay mời bà Trịnh ngồi, điệu bộ đầy đủ: " Ngồi đi."
Bà Trịnh lòng như lửa đốt, lại thấy Khương Tô ung dung, bà không dám thúc giục, miễn cưỡng ngồi xuống ghế sofa bên cạnh: "Tiểu tiên cô, " Không vội." Khương Tô chậm rãi nói: " Uống chén trà trước, rồi từ từ nói."
Ông Tôn đem trà đã pha đi ra.
Bưng qua đây.
Bà Trịnh miễn cưỡng uống một ngụm, miệng bà ấy đều tê dại vì bỏng.
Gắng gượng đợi Khương Tô từ từ uống một ngụm trà sau đó mới tiếp cận nói: "Tiên cô, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi."
Đôi lông mi rậm của Khương Tô nhướng lên, cô nhìn bà Trịnh: "Trịnh Dung Dung lại xảy ra chuyện rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận