Bà Cốt Khương Tô

Chương 332

Chương 332Chương 332
Cơm nước xong xuôi, cô bước ra ngoài nằm xuống ghế xích đu, mấy hôm nay mặt trời nhức mắt hơn trước, ông Tôn liền mở ra cây dù che nắng thật lớn đã mua từ trước, Khương Tô ngồi trên ghế xích đu, bên cạnh là ghế tròn để ông Tôn pha trà cho cô, dù che nắng che mặt trời, cô ăn no nê, mơ màng buồn ngủ, vì vậy ngủ ngay ở ghế xích đu.
Cô mơ hồ nghe được ông Tôn đang nói chuyện với ai đó.
Là một âm thanh xa lạ, giọng nam trung dễ nghe.
Là ai đây?
Sau đó cô nghe được tiếng bước chân đến gần, cô muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt lại nặng nề như bị một ngọn núi đè ép, làm sao cũng không mở nổi, cô muốn động đậy, nhưng phát hiện trên người đã không có chút sức lực nào.
Bước chân của người đàn ông dừng ngay bên cạnh cô, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, khác với bàn tay hàng năm cầm súng cầm đao của Địch Cận Duật, bàn tay to hơn, và là một bàn tay sống trong nhung lụa, nhưng bị một cái tay xa lạ vuốt ve gò má như vậy, cả người Khương Tô nổi da gà.
Cô cố hết sức muốn mở mắt ra, nhưng cho dù làm thế nào cũng không mở ra được.
Trong thoáng chốc, cô đã không phân rõ đây là mơ hay là hiện thực.
Chỉ nghe được giọng nói lo lắng của ông Tôn: "Cô ấy không sao chứ?"
Ông Tôn?
Trong lòng Khương Tô dâng lên hơi lạnh thấu xương.
Sau đó lại là giọng nam xa lạ kia, mang theo vài phần lạnh như băng: "Tôi sẽ không để cô ấy gặp phải chuyện gì."
Tiếp đó Khương Tô liền bị người đàn ông chặn ngang eo ôm lấy cô từ trên ghế xích đu, động tác của anh ta rất dịu dàng, cẩn thận ôm lấy cô vào trong ngực, sau đó đi ra ngoài.
Mà cô giống như vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ mê man, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Mạn Lệ nhìn thấy Ngụy Tần ôm Khương Tô đi ra, cô ta híp mắt lại lộ ra một tia sát ý, nhưng trên mặt cũng không dám lộ ra chút nào. Cô ta xuống xe rồi mở cửa sau xe ra, Ngụy Tần liền bỏ Khương Tô vào chỗ ngồi phía sau, sau đó bản thân anh ta cũng không ngồi kế bên người lái, mà là ngồi vào khi bắt đầu nhìn thấy Khương Tô, ánh mắt của anh cũng chưa từng rời khỏi gương mặt cô, ngay cả giọng nói lạnh như băng khi xưa, lúc này cũng mềm mại hơn: "Lái xe."
Mạn Lệ nhìn từ kính chiếu hậu một cái, sắc mặt xanh hẳn đi, nhưng vẫn không trễ nải, trực tiếp cho xe chạy rời khỏi ngõ hẻm này.
Ông Tôn đứng trên bậc thang ngoài cửa nhà, đưa mắt nhìn xe đi xa.
"Ấy, sư phụ, Khương Tô thế nào rồi?" Tiểu Béo vừa vặn nhìn thấy một màn mới vừa rồi người đàn ông kia ôm Khương Tô lên xe, chờ xe rời đi rồi mới chạy tới hỏi, anh ta cũng gọi là quan tâm tới Khương Tô, nhìn thấy cô bị người ta ôm lên xe như vậy, nói không chừng đã xảy ra chuyện gì đó.
Anh ta thấy ông Tôn vốn khuôn mặt đầy lo âu, nghe anh ta hỏi lại khuôn mặt lần nữa biến thành vẻ nghiêm nghị:
"Không liên quan đến chuyện của con, chớ nói bậy bạ."
Nói xong ông cũng bước vào sân.
Tiểu Béo lộ vẻ tức giận lắc lắc cổ, lẩm bẩm: "Không hỏi thì không hỏi mà, dữ như vậy làm gì."
Anh ta vẫn cảm thấy là ông Tôn lúc trước hòa ái dễ thân cận hơn, từ khi anh ta bái sư ông Tôn, thái độ ông Tôn cũng từ gió xuân tháng ba biến thành trời đông giá rét tháng chạp.
Mặc dù Khương Tô không khống chế được thân thể của mình, nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh.
Cô đánh hơi được khí tức của Mạn Lệ ở trong xe.
Mà lúc này khi cô bị người đàn ông ôm vào trong ngực, xe chạy rất vững vàng, người đó thỉnh thoảng dùng tay xoa đỉnh đầu của cô, cô có thể cảm giác được ánh mắt của người đàn ông vẫn một mực dừng lại ở trên mặt cô.
Khương Tô không nghĩ tới rằng, người muốn bắt cô hình như không chỉ hướng về phía thân thể bất tử của cô, tựa hồ còn có ý đồ khác.
Xe chạy được đại khái nhiều hơn nửa giờ, sau đó ngừng lại.
Mạn Lệ bước xuống xe, mở ra cửa xe phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận