Bà Cốt Khương Tô

Chương 151

Chương 151Chương 151
Địch Cận Duật tỉnh giấc rất sớm, anh mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà có chút xa, qua một lúc lâu mới tỉnh hoàn toàn. Anh đã ngủ mười tiếng, đầu óc vẫn choáng váng như cũ, anh hít mũi một cái, hô hấp không thông suốt lắm, tối hôm qua khi mơ mơ màng màng ngủ anh cảm thấy hơi lạnh, hiện tại đã bị cảm rồi.
Anh bò từ trong chăn ra ngoài, mặc quần áo chỉnh tề, rồi mở cửa đi ra ngoài, anh theo bản năng nhìn vào gian phòng cách vách, cánh cửa vẫn đóng chặt như cũ.
Địch Cận Duật đánh răng rửa mặt, đi xuống lầu mua bữa sáng.
"Đội trưởng Địch, sao hôm nay xuống trễ vậy?" Ông chủ tiệm ăn sáng vẫn không quên chào hỏi anh trong lúc bận rộn, Địch Cận Duật đã ở đây hơn hai năm, cứ đến sáu giờ sáng, bất kể anh có ca làm hay không đều đứng ở đây mua đồ ăn, mấy ngày đầu ông chủ cũng không dám bắt chuyện với anh. Địch Cận Duật cao tận một mét chín, gương mặt không chút cảm xúc tạo cảm giác xa cách, sau đó từ từ anh cứ đến nên ông chủ mới bắt đầu làm quen.
"Ngủ quên mất." Địch Cận Duật cười một tiếng, gương mặt không cảm xúc có vẻ hời hợt lập tức tan biến.
Bên cạnh có học sinh nữ chuẩn bị đi học cũng len lén nhìn anh, xì xào bàn tán về anh với bạn bè.
Địch Cận Duật đã sớm quen với những cái nhìn chăm chú như vậy, mắt nhìn thẳng.
"Hôm nay cậu ăn gì?" Ông chủ vừa thuần thục đóng gói thức ăn cho một vị khách hàng khác, vừa hỏi anh.
Địch Cận Duật không cần nhìn lên quầy hàng, nói thẳng: "Hai phần thang bao, hai lồng tiểu long bao, bốn cái bánh tiêu, ba phần bún tràng heo. Ba ly sữa đậu nành, hai ly táo tàu, một ly vị nguyên bản... À thêm một phần cháo bát bảo."
"Nay đội trưởng Địch mời bữa sáng sao?" Ông chủ cười hỏi, học sinh kế bên cũng thường xuyên cầm một túi lớn đồ ăn sáng, đều là mang cho bạn học, người trong tộc đi làm cũng thường xuyên mua bữa sáng như vậy, nhưng với Địch Cận Duật thì đây là lần đầu anh mua bữa sáng cho người khác.
Địch Cận Duật cười cười, xem như là ngầm thừa nhận.
Ông chủ nhanh chóng đóng gói từng món một, lại dùng một cái túi lớn đưa hết cho Địch Cận Duật.
Địch Cận Duật đưa tiền mặt.
Ông chủ vừa thối tiền vừa cười nói: "Bây giờ học sinh tiểu học cũng biết dùng ví thanh toán điện tử rồi, tiền mặt càng ngày càng ít."
Địch Cận Duật cười cười, tiện tay nhét tiền lẻ vào một bên túi, xách bữa sáng trở về nha.
Tất nhiên Khương Tô vẫn chưa ngủ dậy.
Không biết tối qua cô xem tivi đến mấy giờ.
Địch Cận Duật bước vào phòng bếp trước tiên, anh không sử dụng bếp lửa, cũng không có công cụ giữ ấm, vì vậy anh lại bước từ phòng bếp, đi tới trước phòng ngủ chính rồi gõ cửa, nói: "Khương Tô? Thức dậy ăn điểm tâm xong rồi ngủ tiếp."
Bên trong vẫn không có chút động tĩnh.
Địch Cận Duật cầm chốt cửa muốn đẩy cửa đi thẳng vào, nhưng anh do dự một chút, lại buông ra, tiếp tục gõ cửa, lên giọng: "Khương Tô, ăn điểm tâm xong rồi ngủ."
Khương Tô đã tỉnh sau tiếng gõ cửa ồn ào của Địch Cận Duật, cô dùng chăn che kín đầu, tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn kiên nhẫn không từ bỏ, Khương Tô ngồi bật dậy trên giường, vén chăn đi xuống giường, cô mang dép chạy tạch tạch tạch tới mở cửa, vẻ mặt đầy bực dọc nhìn Địch Cận Duật.
Địch Cận Duật không có chút cảm giác tội lỗi phá giấc một của người khác, xoay người nói: "Ăn điểm tâm rồi ngủ."
Khương Tô mang dép đi cùng anh đến bàn ăn.
Địch Cận Duật nói: "Đi rửa mặt trước đi."
"Rửa mặt rồi sẽ không ngủ được nữa. Tôi phải ngủ nhiều mới dưỡng thương tốt được." Khương Tô lý lẽ ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, ngồi thẳng xuống, bắt đầu mở túi nilon trên bàn, nhìn xem Địch Cận Duật mua những gì.
Địch Cận Duật nghe vậy chỉ đành cho qua, mở hộp đồ ăn duy nhất ra đặt lên bàn, nói: "Cô mang điện thoại di động đi sạc điện đi, buổi trưa tôi dẫn cô ra ngoài ăn... ."
Khương Tô nói: "Buổi trưa tôi phải ngủ, không ăn đâu. '
Địch Cận Duật đáp lại: "Vậy cô ngủ đến mấy giờ tối?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận