Bà Cốt Khương Tô

Chương 357

Chương 357Chương 357
Sau đó quỳ sát xuống, dưới ánh mắt ghen ghét của Ngụy Tần nhẹ nhàng hôn một cái lên cái trán trơn bóng của Địch Cận Duật, thấp giọng thì thào: "Địch Cận Duật, tôi sẽ không để cho chú chết..."
Trong ánh mắt kinh sợ của Ngụy Tần cô nhặt đao trên đất không chút do dự đâm lên ngực mình, máu tươi lập tức tuôn trào!
Ngụy Tần chấn kinh nhìn cô.
Ninh Hiểu chứng kiến một màn này cũng sợ đến vỡ mật: "Khương Tô!"
Cô ấy nghĩ Khương Tô nghĩ quẩn muốn chết theo Địch Cận Duật.
Khương Tô dùng tay che ngực, hai tay trong nháy mắt đều bị máu nhiễm đỏ.
Cô lảo đảo đứng dậy, hoàn toàn không thèm để ý đến lồng ngực của mình còn đang chảy đầy máu tươi: "Tôi đã từng nói. Tôi không chỉ muốn giết anh, tôi còn muốn khiến anh hồn phi phách tán."
Cô không đi về phía Ngụy Tần mà vung tay lên trói Ngụy Tần trên mặt đất. Sau đó quay người đi về phía Chỉ U đang lần nữa xông lên, cô giơ tay lên, máu của cô phát ra ánh sáng đỏ quỷ dị, tay của cô dùng sức nắm lại một cái! Chỉ U đột nhiên phát ra tiếng thét thê lương bi thảm! Thân thể giống như trong nháy mắt bị một bàn tay vô hình bóp lấy, từng chút từng chút một siết chặt, khiến xương cốt toàn thân nó cũng bắt đầu đảo lộn, Khương Tô lại giống như không nghe thấy tiếng hét rợn người kia, giơ lên tay từng bước một đi về phía nó.
Cơ thể nhỏ gầy của cô bây giờ lại mang theo một luồng sát khí cực kỳ mạnh mẽ quyết liệt.
Đợi khi Khương Tô đi tới gần, Chỉ U chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, thoi thóp nằm trên mặt đất, con mắt thú đỏ rực oán hận gắt gao nhìn chằm chằm Khương Tô.
Khương Tô đi qua, tay phải nắm lấy thanh đao đang cắm trong con mắt đỏ như máu kia, mạnh mẽ rút thanh đao dài của Địch Cận Duật ra khỏi con mắt phải của nó.
Chỉ U phát ra tiếng gào thét thống khổ.
Ninh Hiểu nhìn một màn này mà rùng mình.
Một giây sau, Khương Tô giơ đao lên, mặt không cảm xúc hung hăng cắm vào con mắt trái còn lành lặn của nó. Ngoại trừ chuôi đao bên ngoài, toàn bộ thân đao đều đâm vào. cho ngươi."
Lúc này Chỉ U còn ý thức, cũng không biết Khương Tô nói tới ai.
Khương Tô rút đao ra.
Đao dài mang theo máu me đầm đìa, lại đi về hướng một bên khác.
Không phải Ngụy Tần, mà là Mạn Lệ.
Khương Tô máu me khắp người.
Máu của Địch Cận Duật và máu của cô trộn lẫn cùng nhau, giống như nữ La Sát bước ra từ trong Địa ngục.
Một kích kia của Ninh Hiểu là dùng toàn lực.
Mạn Lệ trực tiếp té gãy chân, chỉ có thể thống khổ nhìn Khương Tô mang theo thanh đao dài từng bước một đến gần cô ta.
"Tôi sẽ không bao giờ cầu xin cô tha thứ!"
Mạn Lệ tuyệt vọng lại pha lẫn lấy mấy phần oán độc.
"Tôi không cần cô cầu xin tha thứ." Giọng nói mềm mại của Khương Tô lúc này lại trở nên khàn đặc khó nghe, lại mang theo một cỗ sát ý lạnh lẽo: "Tôi chỉ muốn giết chết cô."
Khương Tô nâng tay trái lên, để Mạn Lệ hoàn toàn không có cách nào động đậy.
Tay phải cầm đao của Địch Cận Duật.
Một đao đâm vào bụng Mạn Lệ.
Mạn Lệ kêu lên thống khổ!
Hai mắt Khương Tô đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạn Lệ, nơi đó không hề có hận ý, chỉ tràn ngập băng lãnh: "Cô bắn Địch Cận Duật năm phát súng, tôi thay chú ấy trả lại cho cô năm đao."
Khương Tô giống như muốn nhục nhã cô ta, từng đao từng đao giày vò Mạn Lệ, thằng đến khi cô ta không còn duy trì được hình người nữa, trên người bắt đầu mọc vảy, trở nên người không ra người, yêu không ra yêu, để Mạn Lệ chân chính cảm thấy sợ hãi chính là mỗi lần Khương Tô đâm xuống một đao, cô ta sẽ cảm thấy linh phách giống như đang bị thiêu đốt, nếu như không có linh phách, sẽ tương đương với hồn phi phách tán ngay cả luân hồi cũng không đi được, hoàn toàn biến mất giữa trời đất!
Khương Tô không hề chần chờ cắm một đao cuối cùng vào trái tim Mạn Lệ.
Một đao cuối cùng hạ xuống, linh phách của Mạn Lệ bị một trận lửa lớn vô hình đốt trụi, hình người biến mất, chỉ còn lại một con tắc kè hoa dài
Bạn cần đăng nhập để bình luận