Bà Cốt Khương Tô

Chương 395

Chương 395Chương 395
Khương Tô vùi đầu vào ngực Địch Cận Duật.
Nhỏ nhẹ nói: "Khi nào anh đi nhớ đánh thức em. Em sẽ đưa anh qua sông."
Địch Cận Duật khẽ nói: "Được."
Khương Tô rất cố gắng để bản thân không ngủ, cô rất muốn tự mình tiễn Địch Cận Duật đi, nhưng mà kỳ lạ một điều là hôm nay cô lại buồn ngủ dữ dội, cuối cùng cô đã không thể chiến thắng lại cơn buồn ngủ nặng nề ập đến, nhanh chóng vùi đầu vào lòng Địch Cận Duật chìm vào giấc ngủ say.
Địch Cận Duật nghe thấy tiếng hít thở lúc nông lúc sâu của Khương Tô trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô, sau đó thả cô ra, xốc chăn bước xuống giường, sau đó cẩn thận dém chăn lại cho Khương Tô, rồi mới quay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Anh đi ra ngoài phòng khách, mở cửa ra.
Ninh Hiểu ôm một cái bình trong suốt đứng trước cửa, hốc mắt cô ấy đỏ hoe, nhìn anh............
Lúc Khương Tô thức dậy đã không nhìn thấy Địch Cận Duật nữa rồi.
Ánh mặt trời len lỏi qua khe hở bức màn tràn vào trong, nhẹ nhàng chiếu rọi lên tấm chăn.
Cô nhảy xuống giường, đến giày không kịp xỏ đã mở cửa phòng ngủ lao ra bên ngoài.
Ninh Hiểu ngồi ở trong phòng khách, dường như đã khóc cả một đêm, nhìn cô với đôi mắt sưng húp, đỏ ửng.
Địch Cận Duật nằm trên sô pha mà Khương Tô hay nằm ườn xem TV.
"Đội trưởng Địch đi lúc ba giờ hơn đêm hôm qua." Ninh Hiểu nghẹn ngào nói.
Anh nói không muốn để Khương Tô vừa thức dậy đã phải thấy anh chết đi, cho nên mới nằm trên sô pha, từ từ ra đi.
Khương Tô bình tĩnh bước về phía anh. VIPtruyenfull.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Địch Cận Duật nằm thẳng ở nơi đó, sắc mặt đã tím tái, thuốc của Khương Tô đã giúp anh kéo dài thêm được một quãng thời gian rất lâu, nhưng từ rất sớm cơ thể anh đã bắt đầu dần chết di.
Khương Tô biết, trong trà đêm qua Địch Cận Duật rót cho cô có cho thêm gì đó, nêu không lúc anh đứng dậy cô nhất định có thể cảm nhận đưc. "Đây là đồ mà đội trưởng Địch để lại cho cô." Ninh Hiểu đưa cái bình đã được đóng kín mà cô ấy ôm suốt trong ngực cho Khương Tô.
Trong đó có chứa một luồng ánh sáng màu trắng, tỏa ra vầng sáng ấm áp.
Khương Tô nhận lấy ôm vào trong ngực.
Đôi mắt Ninh Hiểu đỏ bừng, nói: "Thật ra trước khi cô đến tìm tôi, đội trưởng Địch đã tìm tôi trước rồi, anh ấy nói hy vọng tôi có thể giúp anh giữ phần ký ức này, chờ anh đi rồi hãy giao lại cho cô."
Từ ba tháng trước Địch Cận Duật đã đến tìm cô ấy, hy vọng cô ấy có thể giúp anh một chuyện cuối cùng.
Chính là bảo tồn lại ký ức của anh trước khi anh chết, sau khi anh chết hãy giao nó cho Khương Tô.
Mà một tháng trước Khương Tô cũng đã đến tìm cô ấy, đưa ra một thỉnh cầu giống vậy.
Khương Tô ôm bình ký ức ngồi xuống cạnh mép sô pha, nhìn Địch Cận Duật rồi cười nói: "Em biết anh không nỡ bỏ rơi em mà."...........
Vào ngày tổ chức tang lễ của Địch Cận Duật, cho dù là Ninh Hiểu, chú Tưởng, hay là đồng nghiệp ở Cục Quản Yêu, và đội điều tra hình sự đều đến Thành Tây.
Còn Khương Tô lại một thân một mình ở Thành Đông cách đó ngàn dặm.
Bệnh viện trung tâm thành phố Thành Đông, bên ngoài phòng sinh.
Khương Tô nghe thấy tiếng kêu gào đau đớn thảm thiết của sản phụ bên ngoài phòng sinh, vẻ mặt nôn nóng oán trách Thương Bạch Lâu ngồi bên cạnh: "Không phải nói là ba giờ rưỡi chiều sẽ sinh sao? Sao còn chưa ra?"
Thương Bạch Lâu bất lực nói: "Ta nói là ba giờ rưỡi chiều, nhưng bây giờ còn thiếu năm phút nữa."
"Sao cô ta kêu gào thảm thiết quá vậy?" Khương Tô nói.
Thương Bạch Lâu châm biếm: "Nếu không phải do ngươi tham lam mấy năm cuối ở bên anh ta thì anh ta không tới mức đầu thai thành thai khó sinh, ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi sao, không phải chịu ảnh hưởng của Thiên Địa? Ngay từ đầu kiếp này anh ta đã được định trước là lắm tai ương bệnh tật."
Khương Tô nói: "Ta sẽ che chở cho anh ấy."
Giống như Địch Cận Duật che chở cô khi trước, cô cũng sẽ che chở để Thương Bạch Lâu khẽ nói: "Vậy ta cũng muốn xem thử là ngươi lợi hại, hay là Thiên Đạo lợi hại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận