Bà Cốt Khương Tô

Chương 255

Chương 255Chương 255
Anh nhìn thoáng qua, đóng cửa lại, đi tới nằm xuống.
Anh nhắm mắt lại, nhưng lại không ngủ được.
Đột nhiên cảm thấy quá yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy cô độc.
Đã lâu lắm rồi, Địch Cận Duật không có cảm giác cô độc thế này.
Đồ vật anh đã sớm quen thuộc, bỗng nhiên có một ngày lại trở nên lạ lãm.
Hóa ra cảm giác này khó chịu đến thế.
Địch Cận Duật vén chăn lên.
Đi đến phòng khách, mở tỉ vi, ngồi ở trên ghế sofa mở đến chương trình giải trí mà Khương Tô thường hay xem.
Anh ngồi ở vị trí Khương Tô hay ngồi, nhìn cảnh tượng náo nhiệt trên TV, cảm thấy khi không có Khương Tô ở đây, những tiết mục này đều trở nên nhàm chán.
Đột nhiên anh đứng lên, trước tiên đi trở về phòng mặc áo khoác vào, sau đó đi đến phòng ăn, xách cái ghế ăn màu xanh bạc hà lên, mở cửa bước ra ngoài.
Tầng hầm ở dưới mặt đất một tầng.
Đi thẳng đến ga ra tầng hầm.
Anh xếp tất cả bộ phận có thể xếp lại của cái ghế gấp, gọn lại nhét vào cốp xe, sau đó lên xe nhanh chóng rời đi.
Khương Tô tắm rửa xong, vừa mới chuẩn bị lên giường đi ngủ, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên.
Cô cầm điện thoại di động lên xem.
Là điện thoại của Địch Cận Duật.
Vào lúc hai giờ rạng sáng thế này?
Hắc Thuật xinh đẹp nằm trên ghế sofa, lười biếng hỏi: "Ai đó?"
Khương Tô liếc cậu ấy một cái, không nói chuyện, mà nghe điện thoại: "Alo, chú Địch?"
Nghe được xưng hô chú Địch này, lỗ tai Hắc Thuật lập tức dựng lên, đồng tử cũng nguy hiểm co rụt lại.
Đầu bên kia trầm mặc một hồi, sau đó mới nói: "Ừ, là tôi." Khương Tô cảm thấy giọng điệu của Địch Cận Duật có chút kỳ quái, hỏi: "Muộn như vậy rồi, xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có." Địch Cận Duật hỏi: "Cô ngủ chưa?"
Khương Tô ngáp một cái: "Đang chuẩn bị ngủ."
Địch Cận Duật nhìn thoáng qua cái ghế dựa bên cạnh, sau đó ho nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Cô có đồ quan trọng rơi ở chỗ tôi này."
Khương Tô không nghĩ ra mình có thứ gì quan trọng rơi ở chỗ của Địch Cận Duật, thế là hỏi: "Là cái gì vậy? Để ở chỗ chú trước đi, hôm nào tôi có thời gian sẽ qua lấy."
"Không cần." Địch Cận Duật nói: "Tôi đưa tới cho cô."
Khương Tô ngập ngừng: "... Bây giờ sao?"
Giọng điệu Địch Cận Duật vẫn bình thản như cũ: "Bây giờ tôi đang ở bên ngoài cổng nhà cô, cô có tiện ra ngoài không?"
Khương Tô: "..."
Một phút sau.
Khương Tô đứng ở trước mặt Địch Cận Duật, yên lặng nhìn cái ghế dựa màu xanh bạc hà kia, sau đó ngẩng đầu nhìn Địch Cận Duật, vẻ mặt thành thật hỏi: "Cho nên, đây chính đồ vật quan trọng mà chú nói sao?"
"Cái ghế này là tôi chuyên môn mua cho cô, nó hơi thấp với tôi, hơn nữa nó không hợp với trang hoàng trong nhà tôi, nhìn nó rất chướng mắt."
Địch Cận Duật nghiêm trang đưa ra lý do dường như rất chính đáng.
Nhưng Khương Tô cứ cảm thấy có nơi nào không đúng:
nẦm
Sau đó hai người nhìn nhau.
Mắt to trừng mắt nhỏ một lúc sau.
Khương Tô khách khí hỏi:
"Anh muốn vào nhà uống ly trà không?"
"Có khi nào khuya quá không?" Địch Cận Duật vừa nói vừa nhấc lên cái ghế đi hướng Khương Tô, hoàn toàn quên một tiếng trước anh mới lấy lý do quá khuya từ chối lời mời uống trà của một nữ giới khác.
Khương Tô: ".. ."
Cô chỉ là khách khí chút thôi.
Địch Cận Duật xách ghế cùng Khương Tô đi vào sân.
Địch Cân Du↠bỗng naừng lai biước chân: ánh mắt vến mềm mai môêt chút khi nhìn hướng đằng trước đột nhiên trở nên sắc bén lạnh lẽo
Một thiếu niên tóc đen đang dựa xéo vào cạnh khung cửa, một đôi con ngươi yêu dị không thuộc về loài người đang lạnh lùng nhìn anh.
Khương Tô hắng giọng nói:
"Chú Địch, giới thiệu chút, đây là yêu quái lúc trước ở trong nhà tôi, tên Hắc Thuật. Này Hắc Thuật, đây là Cục Quản Yêu, đội trưởng Địch."
Hắc Thuật lạnh lùng cong lên khóe môi, tiếp đó vạt áo mang theo tiếng gió đi tới nói:
"Đã khuya lắm rồi, Khương Tô cần đi ngủ, hay là đội trưởng Địch cũng sớm về nhà ngủ đi, cái ghế này cứ giao cho ta."
Hắc Thuật nói xong vươn tay đi lấy cái ghế trong tay Địch Cận Duật.
Địch Cận Duật lại nhẹ nhàng khiến cái ghế chuyển đến một bàn tay khác, đổi phương hướng nói: "Không cần khách khí."
Bạn cần đăng nhập để bình luận