Bà Cốt Khương Tô

Chương 338

Chương 338Chương 338
"Có lẽ là kim của cô ta đâm vào trên người anh anh không biết đau đớn bao nhiêu đúng không, cây kim dài như ngón tay như vậy, từ móng tay đâm vào..."
"Đừng nói nữa." Ngụy Tần nhíu mày cắt ngang cô, không muốn tiếp tục nghe nữa.
Khương Tô thật sự không có tiếp tục nói.
Cô chỉ là nhìn không ưa bộ dạng giả vờ thâm tình này của Ngụy Tần.
Nếu như cô yêu một người cũng sẽ không nỡ để cho anh ta chịu một chút tổn thương, càng đừng nói là đích thân cắt thịt của anh ta, lấy máu của anh ta.
Lúc đó cô vô cùng ốm, đói đến nỗi gần như tướng mạo khác đỉi, anh ta chỉ cần hơi để ý chút thì có lẽ đã biết cô sống không tốt rồi.
Nhưng anh ta vẫn đợi cô cố ý tính toán mới phát hiện.
Lúc đó cô ngấm ngầm chịu đựng không nói cũng chỉ là vì đả kích anh ta một cú đau đớn nhất, chỉ có tận mắt chứng kiến mới khiến anh ta càng thêm đau lòng, càng thêm áy náy.
Cô đang cược.
Cược thử xem Yến Tần đối với cô có phải hoàn toàn là hư tình giả ý.
Còn cô cũng cược đúng rồi.
Sau khi Khương Tô ăn xong cơm, lười biếng muốn đi ngủ nhưng lại miễn cưỡng phấn chấn tinh thần nói với Ngụy Tần: "Con rồng biến sắc đó, cô ta rất muốn tôi chết."
"Tôi sẽ không để cô ta tiếp cận cô đâu."
"Vậy thì tôi yên tâm rồi." Khương Tô nghiêng đầu ở trên gối, hơi nhắm mắt lại: "Tuy tôi không chết được nhưng tôi sợ đau."
"Cô một chút cũng không sợ hãi sao?" Ngụy Tần đột nhiên hỏi.
"Sợ thì có tác dụng sao? Hay là tôi sợ anh sẽ thả tôi đi?" Khương Tô hơi mở mắt ra nhìn Ngụy Tần.
"Không. Trừ khi cô giết tôi lần nữa nếu không tôi sẽ không thả cô đi." Ngụy Tần cũng nhìn cô, chậm rãi nói.
Khương Tô nhắm mắt lại, trên mặt không có biểu cảm gì, lời nói ra lại vô cùng lạnh lùng: "Nếu như cho tôi một cơ hội để giết chết anh, tôi nhất định sẽ đánh tan hồn của anh." Trong lòng của Ngụy Tần có chút đau đớn: "Đáng tiếc tôi sẽ không để cho có cơ hội này."
Khương Tô không lên tiếng cong khoé môi lên: "Vậy thì đợi mà xem đi."
Ngụy Tần nhìn cô một hồi lâu mới đứng dậy rời đi.
Khương Tô từ từ mở mắt ra, kiểm tra một lần tình trạng vết thương trên người của bản thân.
Quả nhiên, linh lực và linh thức đều bị phong ấn ở trong cơ thể, cả người mệt mỏi, đi đường không chỉ cần đỡ còn cần bế.
Cô nhắm mắt lại.
Cô buộc phải kiên trì.
Địch Cận Duật nhất định sẽ đến cứu cô.
Khương Tô mơ mơ màng màng cảm thấy bản thân bị bế lên, sau đó đặt lên một chiếc giường khác rất cứng.
Có người đi ra ngoài.
Khương Tô từ từ mở mắt ra, khắp nơi đều là ánh sáng màu trắng.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa tự động mở ra, Khương Tô khó khăn quay đầu lại nhìn, một cơ thể cao to đang mặc áo phẫu thuật màu xanh nhạt từ ngoài cửa đi vào, trong chốc lát cô đã thiết giấc mơ của cô đã ứng nghiệm rồi, thì ra người đàn ông đó quả nhiên chính là Ngụy Tần.
Anh ta đi qua giống như trong giấc mơ vậy dừng lại bên cạnh cô, sau đó khom lưng xuống, đôi môi lạnh lẽo đặt lên trán cô.
Mọi cảnh tượng trong mơ đều trùng hợp như vậy.
Ngược lại Khương Tô thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhắm mắt, không muốn mở nữa.
Cô cảm giác được có mũi tiêm xuyên thấu da của cô đâm vào mạch máu của cô.
Cô từ trong lòng cảm ơn khoa học kỹ thuật hiện đại, lúc đó cô trực tiếp bị dao bắt vỡ mạch máu để lấy máy khiến cho cô nghĩ đến những gia cầm bị cắt cổ lấy máu so sánh thì bây giờ chỉ là bị kim đâm cũng trở nên không đau không ngứa.
Chính là không biết cắt thịt bây giờ còn có cách cắt gì của hiện đại, tốt nhất là loại không đau.
"Không đau đúng không?" Ngụy Tần dường như biết cô không có ngủ say, nói với cô: "Sau này tôi sẽ không để cô bị đau nữa." Khương Tô giả vờ chết.
Quả thật Khương Tô không ngờ đến sẽ ở nơi đây gặp được bà ngoại của Ninh Hiểu.
Hai người nhìn mặt nhau đều ăn ý giả vờ không quen biết.
Lúc trước Khương Tô đoán, người thay Ngụy Tần bảo lưu kí ức có phải là bà ấy không, không ngờ tới thật sự là vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận