Bà Cốt Khương Tô

Chương 198

Chương 198Chương 198
Tăng Hùng thấy bọn họ tới, trong lòng vui mừng, vô thức kéo vuốt phẳng vạt áo nhăn nheo của mình.
"Chú Châu." Địch Cận Duật đi tới chào Châu Chính Quang, sau đó khẽ gật đầu với ông lão mù coi như chào hỏi, anh liếc Tăng Hùng một cái, tỏ vẻ cũng không mấy để ý đến ông ta, thậm chí còn có chút kiêu ngạo của một thiếu gia nhà giàu.
Khương Tô cười thầm bên cạnh anh, cái cách Địch Cận Duật làm giá cũng khá ấn tượng đấy.
Sắc mặt cô hoàn toàn lãnh đạm, ngay cả khi cười, ánh mắt cũng không hiện rõ ý cười, có thể nói cô phối hợp rất ăn ý với Địch Cận Duật.
"Quả thực là tiếp đón không chu đáo." Châu Chính Quang sợ bỏ qua Địch Cận Duật, dù sao công ty nhà họ Châu gần đây cũng sắp tiến vào thị trường Tây Thành, mà nhà họ Địch lại có ảnh hưởng lớn ở Tây Thành, cả về chính trị lẫn kinh doanh, ông ta mới nói: "Nếu chán thì có thể về nhà. Ở nhà có wifi nhưng hơi đông người nên hơi ồn. Hai người có thể leo núi phía sau, phong cảnh trên đó khá đẹp."
Khương Tô lúc này mới tế nhị nói: "Nhưng bọn tôi không biết hướng, ông có thể cử người dẫn bọn tôi đến đó không?" Vừa nói, cô vừa nhìn Tăng Hùng với ánh mắt mơ hồ.
Địch Cận Duật vô thức cau mày.
Có điều Tăng Hùng lại bị loá mắt trước ánh mắt mơ hồ của Khương Tô, lập tức xung phong: "Tình cờ tôi cũng không có việc gì ở đây nên để tôi đưa cô đến đó cũng được."
Khương Tô lập tức mỉm cười ngọt ngào, nói: "Ồ, thật vậy sao. Cảm ơn anh nhé."
Khương Tô tuyệt nhiên không để ý người đàn ông bên cạnh cô đang cau mày.
Tăng Hùng xin chỉ thị của ông lão mù: "Sư phụ, tôi dẫn bọn họ đến sau núi ngắm cảnh được không?"
Ông lão mù gật đầu: "Đi đi."
Châu Chính Quang nói với Địch Cận Duật: "Vậy để Tăng Hùng đưa cậu đến đó."
Địch Cận Duật khẽ gật đầu với Châu Chính Quang, sau đó cùng Khương Tô đi theo Tăng Hùng. đi theo Tăng Hùng.
Bình thường Địch Cận Duật sẽ im lặng rút tay ra, nhưng lúc này, Địch Cận Duật lại không làm như vậy.
Tăng Hùng cố ý ra vẻ trước mặt Khương Tô, một hơi đi lên cầu thang dài hai ba mươi mét, sau đó dừng lại nghỉ ngơi, nhìn xuống thì thấy Khương Tô thân mật ôm cánh tay Địch Cận Duật, chậm rãi đi về phía mình, trong lòng chợt thấy hơi chua chát.
Cũng không nghĩ xem mình có tư cách hay không.
"Chú Địch, chú hãy tránh đi một lúc." Khương Tô nói.
"Cô muốn làm gì?" Địch Cận Duật hỏi.
"Có chú ở đây, tôi khó có thể lừa hắn." Khương Tô nói.
Hiện tại cảnh sát đang chờ ở bên ngoài trấn Thương, bắt người chỉ mất mấy phút, nhưng hiện tại bọn họ không thể đánh rắn động cỏ.
Địch Cận Duật đoán chắc chắn có ai đó đứng sau Tăng Hùng, cho nên Khương Tô muốn dành thời gian ở riêng với Tăng Hùng để lừa hắn.
Địch Cận Duật bình tĩnh lại: "Cô không nhớ chuyện lần trước sao?"
Lần trước anh chỉ để mình Khương Tô đi tới đó, sau đó mới xảy ra chuyện như vậy.
Cảnh tượng Khương Tô người đầy máu vẫn còn khắc sâu trong tâm trí anh, bây giờ nghĩ lại vẫn khiến anh cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Anh sẽ không bao giờ để chuyện như thế xảy ra nữa.
Khương Tô nói: "Yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ cẩn thận."
"Không được." Địch Cận Duật nói: "Tôi hứa là sẽ đi cùng cô. Nhưng cô cũng đã hứa sẽ nghe lời tôi."
Khương Tô nói: "Vậy chúng ta leo núi làm gì?"
Địch Cận Duật nói: "Tôi tưởng cô muốn leo núi."
Khương Tô: "..."
Thấy kế hoạch có biến.
Khương Tô chỉ đành nói với Tăng Hùng rằng cô mệt, muốn xuống núi.
Này là vừa leo tới chân núi thôi!
Tăng Hùng thấy cảnh tượng hai người họ nói chuyện vừa rồi, trong lòng tự hỏi liệu có phải bọn họ đang cãi nhau không?
Sau đó hắn cũng theo hai người xuống núi.
Tăng Hùng nhìn bóng lino Khương Tô trước mặt đôêt nhiên nhịn †im đập mạnh, nhớ tới chuyện quan trọng nhất!
Hôm đó ở trung tâm thương mại, hắn đi cùng người phụ nữ đó, Khương Tô đó không phải cũng nhìn thấy người phụ nữ đó sao?
Có hình của người phụ nữ đó được trưng bày rõ ràng trong nhà tang lễ! Khương Tô có nhìn thấy không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận