Bà Cốt Khương Tô

Chương 246

Chương 246Chương 246
Trước khi đi cũng không quên hỏi xem con hồ ly tỉnh trong cơ thể của Trịnh Dung Dung thế nào rồi, bà ấy lo lắng nếu con hồ ly tinh kia vẫn quay trở lại thì phải làm sao.
Khương Tô chỉ bảo bà ấy yên tâm.
Bà Trịnh lại nhờ Khương Tô viết một lá bùa hộ mệnh khác cho Trịnh Dung Dung.
Bùa hồ mệnh vừa rơi thì đã xảy ra chuyện này, cũng chứng minh bùa hộ mệnh mà Khương Tô cho thật sự có tác dụng.
Khương Tô thuận miệng tăng giá.
Từ mười nghìn tăng lên hai mươi nghìn.
Trong lòng bà Trịnh có oán than, nhưng không dám thốt ra miệng, chỉ có thể âm thầm mắng chửi tên gian thương Khương Tô vài câu trong lòng.
Sau khi nhận được bùa hộ mệnh, bà Trịnh mới yên tâm đưa Trịnh Dung Dung đến bệnh viện.
Tiễn bà Trịnh đi xong.
Tiếp theo, phải cho Hắc Thuật đến cục quản yêu lập hồ sơ.
May mắn thay, Khương Tô có người quen ở cục quản yêu.
Những chuyện thế này, đương nhiên Khương Tô sẽ không tìm Địch Cận Duật.
Mà là gọi điện cho Ninh Hiểu, lần trước hai người đã trao đổi số điện thoại cho nhau.
Đúng như dự tính, sau khi Khương Tô giải thích qua điện thoại, Ninh Hiểu rất sẵn lòng đồng ý giúp đỡ.
Ninh Hiểu nhìn thấy dáng vẻ sau khi biến hình của Hắc Thuật, cô ấy kinh ngạc đến nổi không nói nên lời hồi lâu.
Không thể trách cô ấy vì ít thấy thì lạ nhiều, gần như mọi người trong nhà hàng cao cấp này đều đang nhìn hai người ngồi đối diện mình.
Vẻ đẹp của Khương Tô và Hắc Thuật đều đẹp đến một mức độ cực cao trong hai loại tướng mạo, vẻ ngoài của Khương Tô mang đến cho người ta cảm giác thần tiên, nhưng khí chất của cô lại mang theo một luồng tà khí mờ ảo.
Còn Hắc Thuật, là vẻ đẹp của yêu khí bao trùm.
".. Bản thể của cậu ấy là hồ ly sao?" Ninh Hiểu hỏi. Không có gì phải nghỉ ngờ, hồ ly tỉnh luôn mang tướng mạo được trời ưu ái cao đến thế này, những con hồ ly tỉnh mà cô ấy từng thấy không có con nào mà không đẹp, hầu hết đều đầy vẻ quyến rũ, còn Hắc Thuật, cho dù nằm trong số loài hồ ly chuyên về sắc đẹp, thì cũng là vẻ đẹp độc nhất vô nhị.
"Không phải, là mèo." Khương Tô nói.
Sau khi Hắc Thuật biến hình, dường như vẫn không thay đổi tật xấu thích liếm chân.
Cậu ấy luôn bắt đầu liếm ngón tay của mình một cách vô thức, đầu lưỡi cậu ấy đỏ tươi, ngón tay mảnh khảnh, thon dài, không tì vết như bạch ngọc, bị nước bọt trên đầu lưỡi của mình nhuốm thành một lớp màng mỏng trong suốt... Một con mèo liếm chân sẽ khiến người ta cảm thấy đáng yêu, nhưng nếu đổi thành con người làm như vậy, hình ảnh đó sẽ trở nên rất gợi tình.
Cậu ấy vẫn không thay đổi thói quen trước khi bản thân biến hình, luôn thích dính chặt Khương Tô, ngồi cùng Khương Tô, cơ thể kề sát vào cô giống như không có xương. Dáng vẻ cậu ấy trông khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, xấp xỉ với tuổi Khương Tô, cậu ấy kề sát Khương Tô thân thiết như vậy, lại khiến người khác hiểu lầm họ là một cặp tình nhân trẻ.
Mắt Ninh Hiểu nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia: "Quan hệ của hai người là... ?"
Khương Tô: "Chủ tớ."
Cô nói xong, đưa tay đẩy đầu Hắc Thuật vẫn đang đang cọ tới cọ lui trên vai cô ra.
Hắc Thuật lại sát vào.
Ninh Hiểu sửng sốt một chút: "Chủ tớ?"
Ai chủ ai tớ cũng rõ rành rành.
Hắc Thuật ngồi thẳng dậy, dáng vẻ uể oải ngước mắt nhìn Ninh Hiểu: "Cô ấy nhân lúc tôi gặp khó khăn đã cưỡng ép tôi ký khế ước với cô ấy."
Ninh Hiểu thầm nghĩ, nhìn dáng vẻ Hắc Thuật dính chặt Khương Tô, cũng không giống là bị cưỡng ép.
"Mắt của cậu không thể biến thành màu đen được sao?" Ninh Hiểu hỏi.
Đôi mắt Hắc Thuật một xanh một vàng, bị đôi mắt quỷ dị này nhìn chằm chằm, Ninh Hiểu có cảm giác nhịp tim của mình bắt đầu tăng nhanh, ứng đơn thuần.
Đôi mắt kỳ lạ như vậy quả thực gây chú ý vô cùng. Mặc dù bản thân Hắc Thuật đã đủ gây chú ý, nhưng đôi mắt kỳ lạ này thật sự quá quỷ dị, nếu nhìn chằm chằm hồi lâu, sẽ khiến người ta có cảm giác mê hoặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận