Bà Cốt Khương Tô

Chương 348

Chương 348Chương 348
"Tôi không sao." Khương Tô yếu ớt nói, sau đó lại nhìn ông Tôn nói: "Đồ có mang theo không?"
Ông Tôn lập tức mò vào túi sau đó lấy ra một cái bình nhỏ, cũng không lập tức đưa cho Khương Tô, mà nói: "Cô nhất định phải uống sao?"
Khương Tô rút cái bình khỏi tay ông ấy, sau đó mở nắp ra, một mùi hương gay mũi lập tức tràn ngập trong xe.
Ninh Hiểu kêu lên: "Ôi! Thứ gì thế! Khó ngửi như vậy!"
Không phải mùi thối, mà còn khó ngửi hơn mùi thối, nếu không phải cái bình kia đang ở trong tay Khương Tô, cô ấy thật sự muốn nghi ngờ có phải ai đó thả thuốc độc vào đây hay không.
Sắc mặt Khương Tô hơi trắng bệch, mở cửa sổ ra hít sâu một hơi, sau đó bóp mũi rót chất lỏng bên trong bình vào miệng mình, ngậm miệng lại, nhe răng trợn mắt cố gắng nuốt xuống, chất lỏng kia trượt xuống cổ họng giống như đang nuốt đao vậy, nóng rát xuống đến tận trong bụng, trong bụng truyền đến cảm giác đau nhói giống như bị dao đâm, cơn đau lan nhanh ra toàn thân, sắc mặt Khương Tô trong nháy mắt hoàn toàn tái nhợt, mồ hôi lạnh cuồn cuộn toát ra, tay cô nắm chặt lấy tay ông Tôn, như thể làm vậy có thể làm dịu cơn đau khiến cô thống khổ đến không muốn sống kia.
Dáng vẻ đau đến chết đi sống lại của Khương Tô doạ Ninh Hiểu phát sợ, cô ấy vừa lái xe vừa lo lắng nhìn kính chiếu hậu: " Xảy ra chuyện gì vậy Khương Tô?! Cô có sao không?!"
"Cô tập trung lái xe đi, cô ấy không sao." Ngoài miệng Ông Tôn nói như vậy, sắc mặt lại còn muốn trắng hơn so với Khương Tô, nhịn đến hốc mắt cũng đã đỏ lên.
Ông Tôn được Khương Tô nhặt về từ trong bãi rác, nếu như không có Khương Tô, ông ấy cũng sớm đã chết trong cái hẻm nhỏ hôi thối kia, có lẽ sau khi chết ngay cả cái mộ cũng không có, bị người ta ném vào bãi tha ma, bị chó hoang moi bụng ăn hết nội tạng, sau đó biến thành cô hồn dã quỷ lang thang khắp nơi.
Chính Khương Tô đã cứu ông ấy.
Cô đặt tên cho ông ấy, cho ông cuộc sống cơm no áo ấm, để không có bất cứ kẻ nào có thể khinh thường ông ấy, để ông vượt qua khoảng thời gian ông chưa bao giờ dám nghĩ đến. Ở trong cái hẻm nhỏ kia, ông ấy đồng ý trở thành người của Khương Tô, cho dù cô làm bất cứ chuyện gì, ông cũng sẽ phục tùng vô điều kiện. Mà sau đó ông ấy quan sát Khương Tô vô eế lần. lai thầm thề trana lồna. âng vĩnh viễn eẽế luôn đi then Khương Tâ. vĩnh viễn trung thành với cô, phục vụ cô đến chết mới thôi.
Ông ấy thật sự có khát vọng trường sinh.
Ông ấy cũng không phải thần thánh.
Thậm chí ông ấy còn giãy giụa vô cùng hèn hạ.
Nhưng lúc Khương Tô mỉm cười khen ông pha trà ngon, ông ấy lại lập tức từ bỏ mọi thứ.
Ông ấy thật sự yêu Khương Tô.
Phần tình yêu này, ban đầu là cảm giác ngưỡng mộ sùng bái của một cậu nhóc, lúc lại là khát vọng tình yêu của một chàng trai, sau này ông ấy dần dần trưởng thành, lại từ từ già đi, phần tình yêu này lại xen lẫn càng nhiều tình cảm phức tạp, nhưng cho dù là bất cứ lúc nào, tình yêu của ông ấy đối với Khương Tô đều không có mục đích chiếm hữu.
Ông ấy càng hi vọng nhìn thấy cô vui vẻ tự do tự tại, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không có bất kỳ ai hay chuyện gì có thể cản trở cô.
Cô không nên bị bất cứ thứ gì trói buộc, vĩnh viễn vô ưu vô lo, không bao giờ bị tổn thương.
Ông ấy càng không thể vì lòng tham nhất thời của mình mà làm tổn thương cô.
Nếu như vậy, ông ấy thà rằng chết ngay lập tức còn hơn.
Vì vậy sau này ông ấy đã nói rõ ràng rành mạch những lời hứa hẹn mà Mạn Lệ đã nói với ông, không che dấu bất cứ chuyện gì.
Sau này tất cả liên hệ với Mạn Lệ đều được tiến hành dưới sự chỉ đạo của Khương Tô.
Nhìn bây giờ Khương Tô khổ sở như vậy, trái tỉm ông Tôn cũng tan nát theo.
Khương Tô cắn chặt răng, nhưng trong miệng vẫn phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, cô một tay nắm chặt tay Ông Tôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận