Bà Cốt Khương Tô

Chương 207

Chương 207Chương 207
Các món ăn trong bữa tiệc đều được chuẩn bị kỹ lưỡng, khẩu phần lớn, Khương Tô ăn thấy rất ngon.
Địch Cận Duật vốn muốn nói về ông lão mù với Khương Tô, nhưng thấy cô ăn ngon quá, anh không đành lòng cắt ngang.
Các món ăn lần lượt được bưng lên, Châu Chính Quang đặc biệt dặn dò phục vụ rằng thìa thức ăn đầu tiên lấy ra khỏi nồi phải đưa cho bọn họ trước.
Vì vậy, tốc độ phục vụ đồ ăn ở bàn Khương Tô nhanh hơn rất nhiều so với các bàn khác bên ngoài.
Người bưng đồ ăn lên là một phụ nữ trung niên người địa phương, khi bưng tới món tiếp theo, bà ấy thấy món trước đã ăn hết, trong đầu thầm nghĩ, người đàn ông cao to này đúng là ăn khoẻ thật.
Ai có thể ngờ rằng Địch Cận Duật căn bản không ăn được mấy miếng, còn lại đều chui vào bụng một Khương Tô nhỏ nhắn mỏng manh không?
Châu Chính Quang tổ chức một bữa tiệc hoành tráng.
Một bàn ăn có đến mười hai món.
Ngoài ra còn có những món ăn như tôm hùm, bào ngư, tu hài hiếm thấy trong các bữa tiệc ở vùng nông thôn.
Bào ngư to bằng nắm tay, mỗi bàn tám con.
Đồ uống cũng thuộc loại cao cấp chứ không phải mấy loại làng nhàng được bày bán trong tiệm tạp hoá.
Nghe nói đầu bếp cũng được đặc biệt mời từ các khách sạn trong thành phố, bởi vì đầu bếp ở quê chuyên phục vụ tiệc không thể chế biến được hải sản.
Người trong trấn đến dùng bữa, dắt túi phong bì một đến hai trăm tệ, có thể nói tiền biếu đã ăn hết một bữa, còn sót lại một ít.
Giữa bữa ăn, Châu Chính Quang cùng con trai lớn và con dâu bước vào, cầm ảnh Châu Bằng và cô gái thực hiện lễ âm hôn rồi nâng ly chúc mừng.
Trong lúc phát biểu, ông ta thể hiện mình rất biết ơn vì hai người họ có thể lặn lội từ một nơi xa xôi như vậy đến dự đám tang và lễ âm hôn của Châu Bằng.
Khương Tô chỉ tập trung ánh mắt vào bức ảnh của cô gái.
Bức ảnh ca cô ái địđ%c nhủ môêt tấm vải đen. Khương Tô cố ý hỏi: "Õ? Tại sao ảnh cô dâu lại bị che bằng vải đen?"
Châu Chính Quang cũng ậm từ nói: "Ồ, đây là do mối âm dặn tôi, xem ra làm như vậy vẫn tốt hơn."
Khương Tô sâu xa liếc nhìn Địch Cận Duật.
Cô đã xác nhận được suy đoán của mình.
Ăn xong, Khương Tô liền ngồi phịch xuống ghế, đồ ăn trong tiệc rất ngon, tâm trạng cô cũng tốt nên nói: "Tôi thấy Châu Chính Quang không phải dạng keo kiệt, tướng mạo cũng không xấu xa, chú nói xem ông ấy có biết ông lão mù làm chuyện này không?"
Địch Cận Duật nói: "Hẳn là không biết."
Chuyện này càng ít người biết càng tốt, ông lão mù sao dám nói sự thật với Châu Chính Quang?
Hơn nữa, Châu Chính Quang muốn tổ chức lễ âm hôn này là để mang lại lợi ích cho thế hệ tương lai.
Nếu biết ông lão mù từ đâu đến, có lẽ ông ấy sẽ không đồng ý, bởi vì như vậy là đang đi ngược lại ý định ban đầu của ông ta.
Cũng có thể nói, ông lão mù kia thật thất đức, người ta tổ chức một cuộc âm hôn hoành tráng vì sự thịnh vượng của con cháu, nhưng ngược lại lại làm tổn hại đến ân đức của gia đình gia chủ.
Khương Tô nhàn nhạt nói: "Cũng chẳng biết chuyện này hưng thịnh từ khi nào, người chết sau sẽ thành quỷ. Quỷ thấp hơn người một cấp, không thể tự bảo vệ mình, nhưng người lại luôn muốn những ngạ quỷ đó bảo vệ mình, thật sự là nực cười."
Địch Cận Duật thản nhiên nói: "Chẳng qua chỉ là gửi gắm mà thôi."
Cũng giống như con người luôn cầu nguyện, khi bất lực không thể làm được, họ luôn muốn đặt hy vọng vào những vị thần vốn chẳng bao giờ nghe thấy lời cầu nguyện của họ.
Châu Chính Quang thực sự tin âm hôn là chuyện tốt cho thế hệ tương lai sao? Không nhất định là vậy, có thể ông ta cũng chỉ là muốn vững tâm mà thôi.
Mà ông ta lại không biết rằng mình đang gián tiếp giết người tạo nghiệt.
Không biết Châu Chính Quang sẽ phản ứng thế nào sau khi sự thật này lộ ra.
Tuúuc chôn cất của naười dân địa nhị?na thường sẽ rồi núi vào buổi sáng. Nhưng nếu là âm hôn thì tang lễ nên tổ chức vào buổi sáng, đợi đến buổi tối mới ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận