Bà Cốt Khương Tô

Chương 104

Chương 104Chương 104
"Người của Cục Quản Yêu không tới?" Giọng nói của con mèo đen phá ra từ khe hở ở sô pha.
"Ta nói người của Cục Quản Yêu tới bao giờ?" Khương Tô nói.
Con mèo đen lập tức muốn chui ra khỏi khe hở trên ghế sô pha, nhưng vào thì dễ mà ra thì khó, nó meo meo cả nửa ngày cuối cùng vẫn mệt mỏi nằm lăn ra, yếu ớt vươn một cái móng vuốt về phía Khương Tô cầu xin giúp đỡ: "Cứu... Giúp ta ra khỏi đây."
Khương Tô nắm lấy phần thịt mềm trên cổ nó, kéo nó ra ngoài.
Con mèo đen nằm bò trên sô pha, nỗ lực muốn che đậy chuyện vừa mới diễn ra, đánh trống lảng sang chuyện khác, hỏi: "Vậy tại sao cô lại nhắc tới Cục Quản Yêu?"
"Có một người làm tôi nghỉ ngờ là người của Cục Quản Yêu, nhưng tôi cũng không chắc chắn lắm." Khương Tô ngồi xuống, suy nghĩ một chút, thảo nào ngày đó Địch Cận Duật lại cảm giác được có ác quỷ ở trong trường trung học Bắc Thành, mà người phụ nữ đi cùng Địch Cận Duật kia cũng tạo cho cô cảm giác rất khác thường.
"Hừ!" Con mèo đen nhảy lên mặt bàn: "Ta còn tưởng cô bị người của Cục Quản Yêu phát hiện."
Khương Tô nghiêng đầu liếc nó, ánh mắt đầy khinh thường, nói: "Phát hiện ta có năng lực thì thế nào? Ta cũng không phải yêu quái. Đám thần phật kia còn chưa quản được ta, huống chỉ chỉ là một Cục Quản Yêu nhỏ nhoi."
Con mèo đen tức giận uất ức: "Thế giới này thật không công bằng, yêu quái bọn ta phải luôn cẩn thận trong cả quá trình tu luyện, nếu tu luyện quá ít, bọn ta sẽ chết, nhưng nếu tu luyện quá nhiều thì sẽ bị thiên lôi đánh. Còn bà yêu quái già nhà cô lại chẳng cần làm gì cũng có thể không già không chết, cuối cùng thì cô là thứ quái quỷ gì thế?"
Khương Tô cười một cách đắc ý.
Con mèo đen bước tới, dùng đôi mắt một mắt vàng một xanh nhìn cô chằm chằm: "Cho dù cô có bất tử thì nhốt cô mấy trăm năm cũng đủ rồi phải không? Hơn nữa con người còn biến thái như thế, có lẽ sau khi phát hiện ra cô không già không chết, họ sẽ cắt cô ra thành từng khúc, nghiên cứu bí mật trường sinh bất lão trên người cô..."
Mèo đen vừa nói như vậy.
Lại làm Khương Tô đột nhiên nhớ tới giấc mơ về tương lai cách đây không lâu của mình.
Hai mắt của cô híp lại, trong đầu hiện ra một cảnh tưởng vừa nguy hiểm vừa kích thích.
Đúng mười giờ rưỡi, Triệu Vân Xuyên dừng xe ở bên ngoài.
Khương Tô đã thay chiếc túi xách Hermès hồi chiều thành một chiếc túi LV có kích thước lớn hơn, không biết là bỏ cái gì vào mà cả túi căng phồng.
Quần áo cũng được đổi thành một chiếc váy dệt kim màu xanh nhạt, dường như không sợ lạnh, để lộ chân ra ngoài, lúc lên xe còn nhìn Triệu Vân Xuyên bằng ánh mắt sáng ngời.
Triệu Vân Xuyên nhìn lướt qua một cái liền thu hồi tầm mắt, hỏi: "Không lạnh hả?"
Khương Tô hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cũng không ở lại lâu."
Đúng mười một giờ, xe dừng lại trước cửa nhà họ Đặng.
Đặng Thành Văn vẫn đứng chờ ở cổng như trước, sau khi tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của Khương Tô, thái độ của anh ta bây giờ đối với Khương Tô rất khác so với hồi chiều.
Đến lúc đi vào trong, cha mẹ của Đặng Thành Văn đã đứng đợi sẵn ở trong phòng.
Cha của Đặng Thành Văn là một người đàn ông trung niên có khí chất nho nhã, ông ấy điềm đạm chủ động bắt chuyện với Khương Tô: "Xin chào. Tôi là cha của Thành Văn và Thành Vũ."
Khương Tô gật đầu, không nhiều lời trực tiếp đi thẳng vào việc chính: "Lên lầu đi."
Tới lầu hai.
Khương Tô vừa mở cửa ra thì ngay lập tức có một luồng khí lạnh dày đặc từ bên trong tràn ra, lao thẳng về phía mọi người.
Mặc dù Triệu Vân Xuyên, Đặng Thừa Văn và mẹ anh ta đã nhìn thấy từ chiều nên bên ngoài mới có thể bày ra dáng vẻ bình tĩnh như vậy, nhưng dù thế nào bọn họ vẫn cảm thấy hiện tượng phi khoa học này vô cùng quỷ dị.
Cha của Đặng Thành Văn còn tưởng là do Khương Tô bật máy lạnh trong phòng lên.
Khương Tô bước vào trước, sau đó quay đầu lại hỏi: "Anh Vân Xuyên, anh cũng muốn đi vào sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận