Bà Cốt Khương Tô

Chương 187

Chương 187Chương 187
Cô do dự một lúc, nhìn Địch Cận Duật ngập ngừng nói: " Năm mươi... ba mươi... mươi nghìn tệ?" không đợi Địch Cận Duật tỏ thái độ, cô liền trước chính mình hạ giá xuống một lần nữa: " Năm nghìn tệ, giá thấp nhất rồi." dừng một chút, cô hỏi: " Năm nghìn tệ chú có đúng không?"
Địch Cận Duật cười.
" Tôi đưa cô mười nghìn tệ, cô có cần gì không? Tôi chuẩn bị."
Khương Tô thở phào một hơi: " Tên và ngày tháng năm sinh, nếu có thể chính xác thời gian sinh thì càng tốt, còn có vali của tôi."
Địch Cận Duật hỏi: " Nếu tôi còn muốn điều tra hiện tại cô ấy ở chỗ nào thì sao?"
Khương Tô nói: " Đó là việc làm ăn khác."
Địch Cận Duật gật đầu: " Cô cứ việc ra giá."
" Hai mươi nghìn tệ?"
" Thành giao."
Thương lượng giá cả, Khương Tô lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo chính là việc của Địch Cận Duật.
Không làm lỡ thời gian, anh trực tiếp lái xe đi đến chỗ ông Tôn lấy vali của Khương Tô.
Ông Tôn hỏi tình trạng hiện nay của Khương Tô.
Địch Cận Duật chỉ nói mọi thứ đều ổn.
Ông Tôn liền đem vali của Khương Tô chuẩn bị tốt.
Địch Cận Duật lúc chuẩn bị rời đi, ông Tôn gọi anh dừng lại.
" Khương Tô tính khí nó không được tốt, lúc có thể nhường thì hãy nhường nó một chút."
Địch Cận Duật nói: " Cô ấy rất tốt."
Ông Tôn sững sờ một lát, sau đó cười nói: "Vậy thì tốt rồi, vậy tôi nhờ cậu chăm sóc Khương Tô."
Địch Cận Duật gật đầu: " Ông yên tâm, bản thân hãy giữ gìn sức khỏe."
Địch Cận Duật tạm biệt sau đó liền đi rồi.
Sau khi về đến nhà đem vali Khương Tô còn có ngày tháng năm sinh của Trương Văn Liên đều cùng lúc đưa cho Khương Tô, thời gian sinh của Trương Văn Liên thời gian cụ thể mẹ cô ta đã không nắm rõ, chỉ biết cô ta sinh buổi tối.
Khương Tô ngay lập tức bắt đầu làm việc.
Lúc cô làm phép không hề kiêng kị người có mặt.
Địch Cận Duật chỉ thấy cô đem tên của Trương Văn Liên, thời gian sinh chuyển biến thành sinh nhật bát tự dùng chu sa viết một trang mặt sau lá bùa vàng, lại từ trong vali lấy ra hai cái gương cỡ bàn tay, đó chính là loại khung tròn bằng nhựa bán giá 2 tệ trong cửa hàng bên lề đường. mặt sau còn có một lớp giấy nhựa, trên đó in ảnh tạp chí minh tỉnh rất lỗi thời hơn cách đây hai mươi năm trước, vẫn là lớp bóng.
Cô dùng chu sa viết một chữ lên trên mặt gương của hai cái gương.
Phân biệt là sống, chết.
Chu sa đỏ thẫm, hiện ra một tia huyết tinh.
Đặt mặt gương hướng lên trên, đặt mỗi cái một bên.
Khương Tô vừa lấy ra cái đỉnh nhỏ trước đó anh đã thấy qua đặt ở giữa hai cái gương.
Lấy ra một cây nhang, đốt, cắm vào trong cái đỉnh nhỏ.
Khương Tô làm hết thảy đâu vào đấy, Địch Cận Duật một bên quan sát, cũng không nhiều lời, khiến cô vô cùng hài lòng, cô ghét nhất là lúc cô làm việc bên cạnh có người ríu rít hỏi không ngừng.
Cuối cùng, Khương Tô cầm lấy tờ viết tên và bát tự ngày sinh của Trương Văn Liên lên tiện tay khua đốt lá bùa vàng sau đó quấn ba vòng xoay quanh nhang, quấn xong rồi đem bỏ vào trong cái đỉnh nhỏ.
Sau đó liền bắt đầu quan sát.
Khói nhang bốc lên không có gió đung đưa hai lần, sau đó lại thằng tắp hướng lên trên.
Khương Tô nhíu mày: " Không đúng."
Địch Cận Duật lúc này mới mở miệng: " Làm sao?"
Khương Tô hỏi: "Chú khẳng định tên và bát tự ngày sinh của người này đều không sai chứ?"
Địch Cận Duật lập tức nói: " Tôi đi xác nhận lại chút."
Địch Cận Duật ra ban công gọi một cuộc điện thoại, khoảng qua năm phút mới trở về: " Trương Văn Liên lúc học cấp hai đã đổi tên một lần, bởi vì cô ấy đi bói toán, thầy bói nói cô ấy thiếu mộc và thủy, liền đổi thành một từ chỉ thực vật thủy sinh. Trước đây lúc học cấp hai, gọi là Trương Văn Tú." Anh Liên đưa cho cô xem, xác nhận ba chữ Trương Văn Tú. " Thầy bói này phần lớn là lừa đảo." Khương Tô hừ giọng nói: " Trương Văn Liên nếu như thật sự cần nói thiếu cái gì, thì cũng là thiếu Kim."
Bạn cần đăng nhập để bình luận